Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt Trương Chí Dũng mở to, trong ánh mắt toàn là vẻ sợ hãi, dường như ngay khoảnh khắc đó, bên trong đầu ông ta ngập tràn nghi ngờ.


Rốt cuộc người trước mặt này là ai, cái chết của Bùi Lương gây chấn động Hồng Nguyệt là do người này làm?





Đương nhiên, ông ta không thể nào xác nhận được. Ông ta xụi lơ ngã trên mặt đất, cả người nhanh chóng trở nên cứng đờ.


Phía sau, ba bốn mươi người cầm theo vũ khí gần như đồng loạt lùi về sau một bước, trong đôi mắt bọn họ ngập tràn vẻ khiếp đảm và sợ hãi.


Ở Giang Thành, bọn họ là người đi theo Dương Hải, ngày thường cũng coi như là hoành hành ngang dọc.



VietWriter



Nhưng mà chuyện giết người với họ mà nói vẫn rất đáng sợ.


Hơn nữa, Phan Minh Vũ bị đưa đến bệnh viện, hiện tại Dương Hải mặt mũi toàn máu không rõ sống chết, còn Trương Chí Dũng thì đã bị giết.


Tất cả những chuyện này đều xảy ra trong chớp mắt, ánh mắt bọn họ nhìn Lê Văn Vân đã ngập tràn sợ hãi.


-


Lê Văn Vân không để ý đến bọn họ, anh đi tới phía trước Trần Hiểu Nguyệt, dùng tay che lỗ tại Trần Hiểu Nguyệt, không cho Trần Hiểu Nguyệt nghe được những lời anh sắp nói.


“Đưa Dương Hải đến bệnh viện đi, sau khi ông ta tỉnh lại, hẳn là ông ta biết nên xử lý chuyện tiếp theo thế nào.” Lê Văn Vân hờ hững nói.


Cho dù là Dương Hải lựa chọn che giấu sự thật, hay là ông ta một báo cho Hồng Nguyệt, thì Lê Văn Vân đều cảm thấy không sao cả.


Giữa anh và Hồng Nguyệt chính là người sống tôi chết.


Trong trận chiến ba năm trước, Hồng Nguyệt vốn là người tham dự, Số Hai và Số Bảy đều là đồng đội vào sinh ra tử với anh, Số Bảy đã qua đời, sau khi Lê Văn Vân khôi phục được ký ức, tuy anh chưa nói gì, nhưng trong lòng anh không khỏi thầm trách và tức giận, nhưng chỉ có một mình anh hiểu rõ.


Anh vừa nói xong câu đó, hơn ba mươi người có mặt ở hiện trường không ai dám nói một câu, bọn họ đều sợ hãi nhìn Lê Văn Vân!


Dù sao vừa nãy, ngay dưới mắt bọn họ, Lê Văn Vân đã giải quyết sạch người cầm đầu của họ.


Lê Văn Vân nói xong, cúi đầu, gỡ hết toàn bộ dây thừng trên người Trần Hiểu Nguyệt.


Trần Hiểu Nguyệt vẫn nhắm nghiền mắt lại, vừa rồi khi Lê Văn Vân che lỗ tai cô lại, nhịp tim của cô đập thình thịch, khuôn mặt cũng hơi ửng đỏ.


Thật ra, cô vốn là một cô gái to gan, có thể nhìn ra từ việc cô thường xuyên đến quán bar chơi, nhưng mà vào lúc này, cô lại có một cảm giác khác lạ, có điều cô còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm giác như cả người bị ôm lên, cô gần như vòng tay ôm lấy cánh tay Lê Văn Vân theo bản năng.


“Rất quen thuộc sao.” Ngay sau đó, giọng nói của Lê Văn Vân vang lên bên tại cô.


Trần Hiểu Nguyệt mở mắt, đập vào mắt là khuôn mặt Lê Văn Vân, lúc này khóe miệng Lê Văn Vân cong lên nụ cười như có như không, ôm Trần Hiểu Nguyệt, đối mặt với ba bốn mươi người cầm vũ khí bước từng bước một đi ra bên ngoài!


Bên trong tiệm net! Đám lưu manh kia đã không có một người nào dám ra tay đánh nhau nữa, khi Lê Văn Vân vừa đi đến gần, thậm chí bọn họ còn lùi về phía sau theo phản xạ tự nhiên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK