Ở bàn sau, Lôi Bân hơi sững sờ một chút, sau đó quay sang nhìn Lê Văn Vân!
Lê Văn Vân lắc đầu, tỏ ý mình cũng không rõ.
Thật ra anh không biết chuyện này thật, tận đến khi Hoàng Lượng tuyên bố, anh mới sững sờ một lúc.
Tuy nhiên, đại khái anh cũng đoán ra được rằng có lẽ Hoàng Lượng đã báo cáo với các ông lớn ở Yến Kinh rồi, chuyện này do bên đó hạ lệnh xuống.
Lý Hàng ngồi bên cạnh nhíu chặt mày lại.
Ngân hàng Tân Hải đã vào cuộc.
Ông ta không ngờ ngân hàng Tân Hải lại can thiệp vào.
Bản thân nhà họ Lý và ngân hàng Tân Hải đã có rất nhiều hợp tác. Ông ta nhìn Lôi Bân, hờ hững nói: “Chủ tịch Lôi, không ngờ quan hệ giữa ông và ngân hàng Tân Hải lại tốt đến vậy. Xem ra hợp tác giữa tôi và nhà họ Lê cũng có thể không cần bàn đến nữa.”
Lôi Bán cười khẩy một tiếng, lão già này đúng là gió chiều nào xuôi theo chiều ấy.
Trần Mỹ Huyên tỏ ra kinh ngạc, bà ấy nuốt nước miếng, nói: “Bây giờ... e là nhà họ Lê sắp xong đời rồi.”
“Cũng không đến nỗi thế đâu.” Lý Hàng nói: “Căn cơ của nhà họ Lê vẫn còn đó. Vốn riêng của bọn họ rất dồi dào, tuy nhiên có thể không tránh khỏi sự thất bại, nhưng không biết thất bại lần này của họ sẽ kéo dài bao lâu.”
Những người xung quanh đang bàn luận rất sôi nổi.
Người nhà họ Lê cũng nghe được kha khá tiếng bàn tán.
Vốn dĩ bọn họ muốn dựa vào buổi tổng kết cuối năm này để trở mình, nhưng bây giờ dường như nó đã trở thành tín hiệu thông báo cho sự suy tàn của nhà họ Lê!
Lê Văn Vân ngồi bên cạnh sờ mũi của mình, nói: “Đã xong chưa vậy? Vậy để tôi tung ra chiêu cuối cùng nghiền nát bọn họ nhé?”
Nói xong, anh lấy điện thoại ra, tìm Wechat của Tần Quốc Thịnh, nhẹ giọng nói: “Có thể đưa vào rồi.”
Hiện trường trở nên ồn ào, hỗn loạn.
Lúc này, sắc mặt của tất cả người nhà họ Lê đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Ngân hàng Tân Hải đã hoàn toàn “nhập cuộc chơi” khiến cả nhà họ Lê không biết nên xoay sở thế nào.
Trên sân khấu, sau khi Hoàng Lượng tuyên bố xong liền đưa micro cho một người bên cạnh rồi chậm rãi bước xuống khán đài.
Trên sân khấu chỉ còn lại Liễu Vân Sơn mặt đỏ phừng phừng và Lê Trung Hằng mặt xám như tro tàn.
Khuôn mặt già nua của Liễu Vân Sơn đang đỏ bừng lên.
Lần này ông ta đã hoàn toàn mất hết thể diện trước mặt tất cả đám người giàu có ở Lâm Hải.
Ông ta và Lê Văn Vân đều là người đã từng học võ, nên dù tuổi tác đã cao, thính lực của ông ta vẫn rất tốt. Lúc này, ông ta đã không biết giấu mặt đi đâu nữa, nhìn xung quanh bốn phía rồi thất thểu bước xuống dưới.
Chỉ còn lại mình Lê Trung Hằng vẫn đứng ngây như phỗng trên đó, nhất thời không biết nên làm thế nào.
“Quả bom” ném thẳng vào đám đông của Hoàng Lượng đã khiến đám đông bàn tán xôn xao không ngớt.
"Bich!"
Đúng lúc này, cửa phòng tầng ba đột nhiên bị đạp tung, cánh cửa đập vào tường phát ra một âm thanh cực kỳ nặng nề.