D>
Nhưng đương nhiên Lê Văn Vân sẽ không cho họ cơ hội, anh tách hai tay ra và lần lượt nắm lấy đầu hai người họ.
Hai người Phùng Tịnh Vũ giãy giụa định thoát ra, nhưng họ phát hiện ra rằng họ không thể thoát ra được, hai tay của Lê Văn Vân giống như hai chiếc khoá sắt siết chặt cổ họ.
Bên dưới, sắc mặt của Phùng Vĩ đột ngột thay đổi, ông ta đứng phắt dậy, phát hiện Lê Văn Vân đang cười với mình.
“Dừng tay!” Phùng Vĩ khẽ quát lên.
“Ha ha!” Lê Văn Vân cười lớn, sau đó dùng hai tay siết chặt đầu hai người và đập mạnh vào nhau.
“Ầm.”
Phùng Vĩ đá bay chiếc ghế mà ông ta đang ngồi rồi lao lên khán đài với tốc độ cực kỳ mau lẹ, dùng một chân đá vào người Lê Văn Vân.
Trên tay Lê Văn Vân không ngừng chuyển động, đồng thời cũng đá Phùng Vĩ một cước.
“Ầm”
Phùng Vĩ và Lê Văn Vân đá vào nhau, ông ta chỉ cảm thấy một cỗ sức mạnh rất lớn từ chân của Lê Văn Vân truyền đến và toàn thân ông ta bay ra phía
sau.
“Bốp.”
Cùng lúc đó, hai cái đầu của Phòng Cảnh Thiên và Phùng Tịnh Vũ va vào nhau.
Cả hai cảm giác như hộp sọ của họ đã bị vỡ nát, tất cả hiện lên trước mắt chỉ là những tia lửa toé ra.
Phùng Vĩ đã bị Lê Văn Vân đá văng ra xa, ông ta lùi lại vài bước rồi mới đứng vững, ông ta nhìn Lê Văn Vân bằng ánh mắt u ám.
Lê Văn Vân nở nụ cười trên môi, buông lỏng hai tay ra. Hai người kia không còn chút sức lực nào ngã phịch xuống đất, cái trán của hai anh em họ bị đánh nứt toác ra, máu chảy đầm đìa nằm bất động trên mặt đất, rõ ràng là đã ngất lịm đi rồi.
Lúc này hầu hết mọi người đều há hốc miệng.
Không phải bọn họ ngạc nhiên vì Lê Văn Vân đã giết hai anh em Phòng Cảnh Thiên trong tích tắc, sau khi Lê Văn Vân thể hiện sức mạnh đỉnh cấp thì họ đã biết hai anh em Phòng Cảnh Thiên không phải là đối thủ của anh. Điều mà bọn họ kinh ngạc chính là Lê Văn Vân đã đá bay Phùng Vĩ chỉ bằng một cú đá.
Phải biết rằng đây chính là Phùng Vĩ!
Phùng Vĩ nhìn hai người ngã xuống đất, sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn chằm chằm Lê Văn Vân nói: “Đỉnh cấp, không ngờ tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể đạt tới trình độ đỉnh cấp rồi, thế nhưng cậu ra tay thật là tàn nhẫn.”
Lê Văn Vân bĩu môi nói: “Lúc tôi ngồi vào bàn, con trai ông còn giả vờ lên mặt với tôi nữa mà, đã không có bản lĩnh mà còn vờ vịt gì nữa không biết.”
“Cậu đã biết chúng là con trai của tôi mà còn dám ra tay tàn nhẫn như vậy à!” Đôi mắt Phùng Vĩ u ám, trong mắt hiện lên tia sát ý.
Lê Văn Vân cười khẩy xem thường lời đe dọa của Phùng Vĩ, anh không hề coi ông ta ra gì.
Khí thế vừa rồi anh thể hiện ra cũng chỉ là đỉnh cấp mà thôi.
Anh phớt lờ lời nói của Phùng Vĩ, nhìn về phía ông cụ Long nói: “Thưa ông cụ Long, không biết bây giờ tôi đã đủ tư cách ngồi ở bên này chưa?”
“Bộp bộp bộp.” Ông cụ Long Vỗ tay nói: “Hèn gì đám người Lâm Bình lại tự nguyện đưa cậu tới đây, không ngờ lại là một cao thủ, đương nhiên là cậu có thể ngồi xuống rồi!”
“Ông Long, hai đứa con của tôi đã bị thương trong bữa tiệc của ông, nếu cứ vậy mà bỏ qua thì thật là không còn gì để nói.” Phùng Vĩ nhìn về phía ông cụ Long.
Ông cụ Long mỉm cười nói: “Thực ra là hai đứa con trai của ông khiêu khích Lê Văn Vân trước, trong một cuộc thi đấu học hỏi lẫn nhau mà bị thương cũng là chuyện bình thường! Bây giờ quy tắc đã đặt ra như vậy thì đương nhiên phải tuân theo rồi. Được rồi, Lê Văn Vân à, ngồi xuống đi, mọi người ăn cơm đi.”