Ở bên ngoài, Lê Văn Vân nghe họ bàn luận thì sắc mặt có hơi phức tạp.
Qua một lúc, dưới sự khuyên bảo của bọn họ, cuối cùng điện thoại của anh cũng vang lên, anh thở dài một hơi, miệng nở nụ cười, nói: “Alo, bố!”
“Lê Văn Vân à.” Giọng của Lê Cảnh An có chút phiền muộn.
“Bố, chuyện là, hôm nay có thể con đến không được rồi, lúc này còn tình cờ gặp Khương Vĩ, bạn thân lúc nhỏ của con, chính là người mà con quen từ mẫu giáo ấy, cậu ấy cứ kéo con đi ăn cơm, con không thoát cậu ấy được.” Lê Văn Vân cười nói.
Anh không muốn để Lê Cảnh An có áp lực trong lòng.
Lê Cảnh An nghe thấy lời này, khẽ thở phào một hơi, nói: “Thể được, thể con ăn cơm xong thì mau về nhà. Lát nữa bố ở bên dì út con ăn xong rồi cũng đưa mẹ con về, con không biết đâu, mẹ con nghe con về thì vui chết đi được.”
Lê Văn Vân gật đầu, nói: “Vâng, thế con cúp trước đây.”
Nói rồi, anh cúp điện thoại!
Nhìn cảnh cửa phòng, anh thở dài một hơi, quay người đi đến chỗ thang máy.
VietWriter
Rời khỏi khu dân cư, Lê Văn Vân đi trên đường, nhìn thành phố Lâm Hải rộng lớn, trong nhất thời anh lại không biết nên đi đâu.
“Nhất định phải tranh thủ thời gian mới được, nếu không những thành kiến này sẽ luôn vây quanh người mình.” Lê Văn Vân nói.
Đối với sự khinh thường của cậu cả và những người khác, anh cảm thấy không quan trọng, nhưng mà anh không muốn làm cho bố mẹ mình cũng phải chịu đựng những áp lực này.
Anh bắt một tiếc taxi, nói: “Đi quán bar!”
“Quán bar nào?” Tài xế hỏi.
“Đi đại quán nào đó đi.” Lê Văn Vân nói.
Dáng vẻ tài xế kiểu như tôi hiểu rồi, sau đó anh ta khởi động xe chạy đi.
Nửa tiếng sau, chiếc xe được dừng lại ở phố quán bar Lâm Hải, tài xế cười, chỉ ra ngoài, nói: “Ở đây chắc là một trong những quán bar tốt nhất ở Lâm Hải rồi.”
Lê Văn Vân liếc nhìn một cái tên quán bar là “Lưu Hỏa”, Lê Văn Vân trả tiền rồi xuống xe, đi vào bên trong quán bar.
Nhưng mà lúc này chẳng qua mới có hơn bảy giờ tối, người trong quán bar cũng không phải cực kì nhiều. Lê Văn Vân đi vào bên trong, tìm một cái ghế đôi rồi một mình anh ngồi xuống đấy, sau đó anh lại gọi rất nhiều rượu, một mình tự phục vụ tự uống.
trên sân khấu quán bar, một cô gái xinh đẹp đang đứng ở đó, cô ta ôm một cây đàn ghi ta, hát một vài ca khúc trữ tình.
Thời gian trôi qua, số người theo đó mà cũng bắt đầu nhiều lên, cô em hát bài ca trữ tình cũng đi xuống, sau đó bắt đầu có DJ lên sân khấu, một vài âm nhạc rock vang lên, trên sàn nhảy cũng bắt đầu có người lắc lư theo giai điệu.
Cả quán bar dường như bừng tỉnh lại vậy, vô số thanh niên nam nữ bùng phát kích thích tố, nhảy và nhảy.
Lựa chọn của Lê Văn Vân là ngoảnh mặt làm thinh, không tham gia vào trong đó, chỉ yên lặng uống từng ly rượu một.
Thực tế thì Lê Văn Vân có độ bất tử, nhưng sau khi nghe thấy họ hàng trong nhà có thành kiến với mình thì muốn uống rượu.
"Bich!"
Đúng vào lúc này, trên ghế đôi của anh, đột nhiên có một cô em mặc váy đen ngồi xuống, sau đó cô ta cũng lấy một cái ly trên bàn, cầm chai rượu của Lê Văn Vân rồi rót vào ly. Cô ta cũng không nói gì, sau đó một mình cô ta nốc thẳng lý rượu đó vào miệng.
“Người đẹp, đây hình như là rượu của tôi.” Lê Văn Vân ngước mắt, nhìn người phụ nữ đó.
Cái nhìn này khiến lòng Lê Văn Vân hơi ngạc nhiên, người phụ nữ này vậy mà lại xinh đẹp lạ thường đến vậy.
Cô ta không giống với những cô gái ăn mặc mát mẻ, trang điểm diêm dúa lòe loẹt đó trong quán bar, cô ta thậm chí không có trang điểm, chiếc váy đen cũng hoàn toàn ôm chặt lấy thân thể cô, không hề lộ ra cái gì.
Nghe thấy lời của Lê Văn Vân, cô ta chỉ liếc nhìn Lê Văn Vân một cái, nói: “Lát nữa tôi trả tiền cho anh là được rồi. Hơn nữa đàn ông các người không phải đều như thế sao? Không phải đều ngấp nghé cơ thể của tôi sao? Đợi tôi uống say rồi, vừa hay cho anh cơ hội!”
Cô ta nói chuyện rất xung, dường như tâm trạng rất kém.
Lê Văn Vân cười cười, cũng không quá chú ý đến, lúc nãy anh cũng chỉ tùy tiện nói vài câu mà thôi.
Người phụ nữ uống một ly xong, dường như cảm thấy không thỏa mãn, cô ta trực tiếp cầm chai rượu lên bắt đầu nốc.
Hung hăng uống một ngụm lớn xong, cô ta nhìn Lê Văn Vân, cười giễu nói: “Đàn ông không có ai tốt đẹp cả!"
Lê Văn Vân không để ý đến những lời bóc phốt của cô ta, một mình anh ngồi ở đối diện bên kia, cử như thế, cái ghế đôi này của họ hình thành một bầu không khí khá kỳ lạ.
Lê Văn Vân với cô gái váy đen ngồi đối diện nhau, không có ngồi sát cùng nhau, rượu ai người nấy uống, cũng không có giao lưu, cô gái uống mấy ngụm thì sẽ mắng chửi những lời như là đàn ông không phải là thứ gì tốt cả.
Lê Văn Vân đoán có lẽ cô ta vừa mới thất tình.
Nhưng mà anh cũng không quan tâm quá nhiều, anh suy nghĩ, đợi uống xong rượu thì anh có thể về nhà rồi.
Qua một lúc, mấy người vội vội vàng vàng tiến sát lại gần ghế đôi, trong đó có một người nhanh chóng tiến gần lại cô gái váy đen, nói: “Phi Phi, cuối cùng anh cũng tìm thấy em rồi.”
Cô gái được gọi là Phi Phi, dường như uống đến vẻ mặt có chút mơ màng, cô ta ôm chai rượu, ngẩng đầu lên nhìn người thanh niên trước mặt, mắng: “Anh cút đi cho tôi được không hả?”
“Phi Phi, anh xin lỗi, thật sự xin lỗi, anh sai rồi.” Người đàn ông vội vàng nói: “Cho dù em không tha thứ cho anh, em cũng không thể chạy đến quán bar, tìm đại một người đàn ông để uống rượu chứ!”