"Anh đã ngồi tù chín năm, không có nghề nghiệp, tưởng bố anh có một công việc tốt, kết quả chỉ là một người tạm giữ chức vụ mà thôi." Trong ánh mắt Doãn Thị Đan hiện ra vẻ kiêu ngạo hỏi: "Anh có biết tôi làm việc gì không?"
"Tôi nghe nói cô làm việc trong tập đoàn Hoàn Vũ, tôi quen biết Trần Mỹ Huyên cũng chính là chủ tịch của cô." Lê Văn Vân nói.
"Được rồi, bây giờ lại còn thích khoác lác." Doãn Thi Đan lạnh nhạt nói: "Sao anh có thể quen biết chủ tịch của chúng tôi, cách ăn mặc của anh vô cùng kém, người đã thấp kém lại còn ngồi tù, dì Tào cũng thật là, một người như vậy cũng giới thiệu cho tôi, thật lãng phí thời gian của tôi! Tôi còn cho rằng bố anh là phó chủ tịch của tập đoàn Hãn Vũ, ngay cả khi anh đã từng ngồi tù, anh vẫn có thể tìm được một chức vụ trong tập đoàn Hãn Vũ."
VietWriter.vn
"Kết quả bố anh chỉ là một người có chức vụ nhàn hạ." Doãn Thi Đan cười lạnh nói: "Thật là lãng phí thời gian!".
Khi nghe thấy lời này, trong lòng Lê Văn Vân hơi vui mừng.
Rõ ràng Doãn Thi Đan này không thích Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân mỉm cười.
"Anh còn mặt mũi để cười sao?" Doãn Thị Đan nhìn thấy Lê Văn Vân cười, hình như càng tức giận, cô ta trừng mắt nói: "Sao loại người như anh lại có mặt mũi đi xem mắt chứ?”
"Ừ, bởi vì cô không thích tôi nên chúng ta sẽ dừng lại ở đây" Lê Văn Vân không muốn tranh cãi với cô ta, anh vội vàng nói.
"Anh xem như còn có chút tự giác, đúng là tầng lớp dưới đáy xã hội, tôi ngồi cùng bàn với anh cũng thấy hơi mất mặt!" Doãn Thị Đan cười lạnh, sau đó cầm túi xách của cô ta đứng lên nói: "Lần này anh trả tiền đi."
Lê Văn Vân lẳng lặng bật cười, nhưng anh cũng không nói gì.
Doãn Thị Đan cười lạnh, cầm lấy túi xách và bước ra ngoài.
Lê Văn Vân sờ mũi cũng không quan tâm, chờ sau khi Doãn Thi Đan rời đi, anh vẫy tay gọi: "Bồi bàn! Tôi muốn thanh toán!"
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Lê Văn Vân: "Hì hì, anh bị ghét bỏ rồi!"
Lê Văn Vân vô cùng kinh ngạc quay đầu lại, anh phát hiện Đỗ Tịch Tịch lại ngồi ở chỗ ngồi phía sau lưng anh và đang mỉm cười nhìn anh, trong tay còn cầm điện thoại.
"Sao cô lại đi theo tôi đến đây?" Lê Văn Vân cạn lời hỏi.
"Tôi tò mò, tôi muốn xem thử buổi xem mắt là như thế nào." Đỗ Tịch Tịch vui vẻ nói: "Chỉ là quá nhàm chán, người phụ nữ đó xem ra rất chú trọng vật chất thế mà nói rằng mình sống rất thanh nhã, còn đánh giá người khác dựa trên ngoại hình của họ. Nếu tôi là anh thì tôi chắc chắn sẽ ném thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải cho cô ta rồi rời khỏi đó."
Lê Văn Vân cười nói: "Thôi bỏ đi, không cần đâu, tôi đến đây cho có lệ mà thôi, cô ta không thích tôi chính là hợp với ý tôi. Nếu cô ta thực sự thích tôi thì sẽ rất phiền phức.