Chương 323: Vào ở
Lời nói của cô bé khiến Phạm Nhược Tuyết ngây ngẩn cả người!
Bên cạnh, Lê Văn Vân khẽ cau mày.
Ở hòn đảo nhỏ này, học hành là việc mà chỉ những người thực sự có thế lực mới có thể làm. Còn những người như gia đình cô gái bé nhỏ này là những người ngoài rìa nhất trong thành phố này, đang phải vật lộn để kiếm đủ cơm ăn, áo mặc. Tất cả những gì họ lo lắng là làm sao để tồn tại và bước tiếp, đối với việc học tập... nó quá xa xỉ đối với họ.
Hai cô gái Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà đều cảm thấy sống mũi mình hơi đau xót. Trên gương mặt lạnh như băng của Phạm Nhược Tuyết lộ ra một nụ cười tươi ấm áp. Cô xoa đầu cô bé và nói: "Ừ, thế giới bên ngoài có trường học, trong trường học đều là những bạn nhỏ cùng tuổi với em. Sinh hoạt của các bạn ấy rất hòa bình, không thể đánh nhau..."
Cô bé lắng nghe, đôi mắt của bé như muốn phát ra ánh sáng.
“Thật sao thật sao?” Bé gái lộ vẻ mặt hưng phấn, nhưng lại không có cảm giác sợ người lạ. Cô bé kéo một cái ghế dựa lại gần, ngồi trên ghế nói: “Chị gái xinh đẹp, chị có thể kể cho em nghe chuyện ở bên ngoài được không?"
“Được!” Phạm Nhược Tuyết gật đầu.
Chương 323: Vào ở
Đám người Lê Văn Vân lắng nghe bên cạnh mà cảm thấy trong lòng có chút khó chịu. Anh không thể ngờ rằng trong xã hội hiện đại, trên hòn đảo này lại có tình trạng như vậy.
Tất nhiên, thế giới này là như vậy. Mỗi một địa phương đều có những quy luật sinh tồn của riêng nó, kể cả mọi thành phố và mọi quốc gia.
Lê Văn Vân thở dài một hơi, kéo ghế ngồi xuống. Đối với anh bây giờ mà nói, anh không có thời gian nghĩ tới những chuyện này. Anh không thích nơi này cho lắm. Anh nghĩ nên sớm khôi phục chân khí một chút, sớm tìm được bọn Liễu Ngọc và Khương Vĩ, sau đó mau chóng rời khỏi nơi này.
Tất nhiên, theo cách nói của Hồng Mai Quế, hiện nay Bùi Nghênh Tùng đang trốn ở khu Tội Ác. Anh còn muốn tìm được người này, sau đó làm thịt ông ta.
Đợi cho tất cả mọi chuyện chấm dứt, anh sẽ rời khỏi nơi này và đi tìm Demps!
Quá trình này, anh cảm thấy hẳn là không lâu, chỉ cần chân khí của anh khôi phục.
Điều quan trọng nhất là anh phải sống sót qua kiếp nạn của hai ngày sau.
Chương 323: Vào ở
Tin tức mà Demps cung cấp cho anh là sẽ xuất hiện tại khách sạn Fes trong vòng ba ngày.
Bọn họ đã đến trước hai ngày, thời gian hai ngày này cũng đủ để bọn họ làm rất nhiều việc.
Ngay khi bọn họ đang nói chuyện, lại là một trận tranh chấp nhỏ tiếng khác lọt vào tai họ.
Lê Văn Vân nhìn theo nơi phát ra âm thanh, phát hiện âm thanh là truyền tới từ bên phòng bếp.
"Sao bà lại lấy cục thịt này ra rồi, còn cả mấy quả trứng này cũng vậy. Đây không phải là để dành cho sinh nhật của Nha Đầu mới ăn sao?” Đây là giọng nói của người đàn ông trung niên.
"Haiz, những người này đều là người mới đến, bọn họ cần phải từ từ thích ứng với cuộc sống ở đây. Ông lại không để bọn họ đến sống ở đây. Có thể bọn họ ăn xong bữa này rồi thì bữa cơm sau cũng là vấn đề. Đặc biệt là hai cô gái kia, không biết các cô ấy sẽ gặp phải những chuyện như thế nào. Để cho bọn họ ăn trước một chút đi, chờ đến sinh nhật của Nha Đầu rồi lại nghĩ cách cho nó." Giọng nói của người phụ nữ trung niên cũng truyền ra.
Trái tim Lê Văn Vân run lên.
Chương 323: Vào ở
Trái tim Lê Văn Vân run lên.
Kỳ thực đến bây giờ, anh thật sự cảm nhận được tấm lòng của người phụ nữ trung niên ấy, thật là đã lương thiện đến một mức độ nào đó. Ở một nơi như khu Tội Ác, bọn họ có lẽ đã sống rất nhiều năm, vậy mà vẫn duy trì được tâm tính như vậy, thật sự là rất hiếm thấy.
Người đàn ông trung niên đợi một lúc rồi mới nói: "Nhưng mà... gần đây chúng ta sẽ phải trả phí bảo kê rồi, nếu không có thể bị đuổi đi, chỉ có thể rời khỏi thành phố này và đến mấy thôn xóm hoặc thị trấn gần đây để sinh sống..."
“Không sao, không sao, cùng lắm thì ngày sinh nhật Nha Đầu không ăn thịt thôi. Lần sau chúng ta sẽ tiết kiệm tiền để bù vào.” Người phụ nữ trung niên cười nói.
Người đàn ông thấy không thể thuyết phục được, bước ra khỏi phòng bếp với vẻ buồn bực, có chút không vui liếc nhìn đám người Lê Văn Vân, sau đó bước ra cửa, ngồi xuống, lấy ra một điếu thuốc khá hạng xoàng rồi châm lửa, rít hai hơi!
Cố Bạch nhướng mày. Anh ta lục lọi trong cái ba lô rồi rút một điếu thuốc ra khỏi đó.
Cố Bạch có kinh nghiệm ở khu Tội Ác, biết thuốc lá ở đây không dễ hút, mà bản thân lại mắc chứng nghiện thuốc lá nên đã mang rất nhiều thuốc đến đây.
Chương 323: Vào ở
Sau khi lấy ra, anh ta suy nghĩ một chút, đặt lại, sau đó từ trong túi lấy ra một bao thuốc lá rồi đi đến cửa!
Ở khu Tội Ác, thuốc lá bên ngoài khá đắt tiền. Anh ta đưa một điếu thuốc, ngộ nhỡ bọn họ bị phát hiện ra thì có lẽ không nhất định là chuyện gì tốt đối với cả gia đình.
Loại chuyện vô cùng phổ biến ở thành phố bên ngoài có thể là một rắc rối lớn đối với những người bình thường ở khu Tội Ác.
“Đại ca, bọn họ không phải là người xấu. Nếu có thể, chúng ta vẫn nên giúp họ một chút đi.” Lý Thu cởi ba lô của mình xuống rồi nói.
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Ừ, chúng ta cùng sống với những người này. Đúng lúc cũng là ở khu Đông, tiện để chúng ta điều tra."
Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà ở bên cạnh, trò chuyện với bé gái. Trong ánh mắt bé gái lóe lên ánh sao, toàn thân đều vô cùng hưng phấn.
Sau khi suy nghĩ, Trương Vãn Hà lấy ra một miếng sô cô la từ trong túi xách đưa cho bé gái. Bé gái có vẻ như là lần đầu tiên thấy nên chỉ nhẹ nhàng liếm một miếng, hưng phấn đến độ nhảy dựng lên. Cô bé không nỡ ăn tiếp, thận trọng cất vào, sau đó hưng phấn chạy về phía phòng bếp!
Chương 323: Vào ở
Lần đầu tiên Lê Văn Vân nhìn thấy một làn nước sương mù trong mắt Phạm Nhược Tuyết. Ngay sau đó, cô đứng dậy, nhìn Lê Văn Vân và nói với giọng điệu kiên quyết: "Lúc rời đi, em muốn dẫn cả nhà bọn họ đi!"
Lê Văn Vân chết lặng.
Ở khu Tội Ác, những gia đình như vậy thật sự có quá nhiều, có cứu vớt cũng chẳng thể cứu vớt hết được.
Nhưng Lê Văn Vân sẽ không từ chối yêu cầu của Phạm Nhược Tuyết. Anh gật đầu nói: "Được!"
Mấy người ngồi xuống. Cỗ áp lực sau khi đến khu Tội Ác, ngay cả mấy người Lý Thu đã từng đến đây một lần, đều có phần không thể chịu đựng được.
Cố Bạch bước tới cửa, ngồi cùng người đàn ông trung niên, đưa cho ông ta một điếu thuốc. Người đàn ông trung niên nghĩ ngợi rồi cầm lấy.
Khoảng một giờ sau, đám người Lê Văn Vân được gọi ra bàn. Trên bàn có ba đĩa đồ ăn, một đĩa khoai tây cắt nhỏ, một đĩa thịt xào với một số loại rau, ngoài ra còn có một nồi rau luộc, bên cạnh có vài quả ớt, có thể dùng để nhúng rau luộc ăn kèm. Mỗi người một chén cơm.
Chương 323: Vào ở
“Đừng chê bai, chúng tôi cũng là những người nghèo nhất ở khu Tội Ác, đây là giới hạn của chúng tôi rồi.” Người phụ nữ trung niên nói.
“Không chê!” Phạm Nhược Tuyết nói nhanh.
Mọi người lẳng lặng ăn bữa ăn này. Trong lúc ăn, hai vợ chồng bọn họ còn dặn dò đám người Lê Văn Vân về một số quy tắc sinh tồn ở khu Tội Ác.
Trong lúc đó, đám người Lê Văn Vân cũng biết tên của hai vợ chồng. Chồng tên là Lại Tuấn. Vợ ông ta tên là Chu Linh. Bé gái tên là Lại Dĩnh, nhũ danh là Nha Đầu.
Sau khi ăn xong, Trương Vãn Hà chủ động chạy tới giúp dọn dẹp bát đĩa. Lê Văn Vân lúc này mới thở dài nói: "Anh Lại, em có một yêu cầu quá đáng."
“Hả?” Lại Tuấn nhìn về phía anh, trong lòng có chút dự cảm không tốt.
"Mấy người bọn tôi vừa mới đến khu Tội Ác, cũng không có nơi nào để đi. Tôi muốn sống ở nơi này với anh chị. Anh chị cho bọn tôi thuê tầng hai đi. Tất nhiên, phí bảo kê gì đó mà bọn tôi nghe nói, bọn tôi sẽ nghĩ cách tự kiếm, không cần anh chị chịu trách nhiệm. Ngoài ra, bọn tôi còn có thể trả cho anh chị một ít tiền thuê nhà." Lê Văn Vân nói.
Chương 323: Vào ở
Lại Tuấn khác với Chu Linh. Chu Linh là một người hiền lành, không mong báo đáp. Trong khi Lại Tuấn vẫn có những đặc điểm của một người đến từ khu Tội Ác. Ông ta không muốn tìm phiền toái, chỉ thầm muốn mình sống sót.
Nếu muốn sống ở đây, phải để cho ông ta nhìn thấy một số lợi ích rồi ông ta mới bằng lòng, nếu không nhất định sẽ không đồng ý.
Lại Tuấn nghe xong lời của Lê Văn Vân, đưa tay dập tàn thuốc trong tay, sau đó nhìn đám người Lê Văn Vân nói: "Thật ra cũng không phải không được, nhưng có điều kiện. Ba ngày, trong ba ngày này, các cô cậu phải nghĩ cách đi tìm việc. Nếu trong vòng ba ngày các cô cậu không tìm được việc thì cứ việc rời đi. Người mới đến luôn rất dễ trở thành mục tiêu, các cô cậu ở nhà chúng tôi, chúng tôi cũng gặp rủi ro!"
“Không thành vấn đề!” Lê Văn Vân nói: “Anh xem tiền thuê nên trả như thế nào?”
Lại Tuấn thở ra một hơi, nghiến răng nói: "Một trăm lucca!"
Lucca, là tiền tệ của khu Tội Ác.
Lê Văn Vân ngớ ra, một trăm lucca ở khu Tội Ác, quả thực là rất ít. Một trăm lucca, thậm chí có thể không mua được một miếng thịt lợn.
“Quá… quá nhiều sao?” Lại Tuấn hơi bối rối.
“Không nhiều lắm!” Lê Văn Vân nở một nụ cười tươi rói với ông ta.
Chương 324: Thứ hai Thiên bảng
Chương 324: Thứ hai Thiên bảng
Cứ như vậy, đám người Lê Văn Vân đã thuận lợi sống trong nhà của Lại Tuấn.
Bọn họ dọn đồ đạc của mình lên tầng hai. Phía dưới, Nha Đầu ở nhà chơi ngoài sân một mình, trong khi vợ chồng Lại Tuấn lái chiếc xe tải chở rau đó đến chợ ở khu Đông!
Tất nhiên, rau không phải của bọn họ. Vợ chồng bọn họ chỉ chịu trách nhiệm chuyên chở mà thôi. Bởi vì Lại Tuấn biết lái xe, và công việc này là nguồn sống duy nhất của bọn họ.
Mỗi ngày bọn họ chở một chuyến, có thể kiếm được một trăm đồng lucca. Mỗi tháng, từ trước đến giờ, bọn họ đều làm việc liên tục không nghỉ ngơi. Dưới tình huống như vậy, tiền lương một tháng của bọn họ cũng chỉ khoảng ba ngàn!
Ngoài ra, để có cuộc sống ổn định ở nơi này, bọn họ phải trả phí bảo kê cho khu vực của khu Đông. Phí này tính theo đầu người, tức là năm trăm lucca / người!
Vì vậy, hàng tháng đối với họ, chi phí sinh hoạt của gia đình ba người vào khoảng một ngàn năm trăm lucca.
Tuy nhiên, giá hàng nơi này không hề thấp. Một ngàn năm trăm, chỉ có thể duy trì cuộc sống cơ bản của bọn họ.
Vì vậy, Lại Dĩnh trông có hơi suy dinh dưỡng, tóc hơi khô vàng.
Chương 324: Thứ hai Thiên bảng
Lúc này, trên tầng hai, nhóm năm người Lê Văn Vân đang ngồi ở đó, ánh mắt của mọi người đều rơi vào trên người Lê Văn Vân.
“Tiếp theo làm gì?” Lý Thu hỏi.
"Chúng ta phải gặp vị kia một chút mới được. Ông ta có thể nắm được hầu hết thông tin ở khu Tội Ác. Chắc hẳn ông ta có biết tình hình của bọn số 2." Lê Văn Vân nói: "Tiếp theo nếu có thể, tôi định xin ông ta một ít tiền. Ở bất cứ nơi đâu, không có tiền thì nửa bước cũng khó đi!"
Lý Thu cau mày nói: "Ông ta... sợ là không muốn cho đấy! Hay là tôi chém giết thế lực này nhé?"
Lê Văn Vân lắc đầu nói: "Đây là khu Tội Ác, nhiều cao thủ lắm. Trừ phi chân khí của tôi khôi phục mới có thể rêu rao một chút. Trong trường hợp chân khí của tôi chưa khôi phục thì nên khiêm tốn một chút xíu cho thỏa đáng."
"Nhưng tôi đoán, vị kia vẫn bằng lòng cho đấy. Dù sao thì quan hệ của tôi với ông ta cũng không tệ." Lê Văn Vân cười nói.
“Quan hệ không tệ cái quỷ á!” Lý Thu mắng một câu: “Tôi cảm thấy nếu anh đi qua đó thì mấy người chúng ta đều sẽ bị ông ta lột da hết.”
Chương 324: Thứ hai Thiên bảng
"Người các anh đang nói là ai? Là vị đứng thứ hai trong Thiên bảng à?" Phạm Nhược Tuyết hỏi: "Lê Văn Vân quen à?"
“Ừ!” Lý Thu gật đầu.
Lúc này, Lê Văn Vân mới đứng lên nói: "Haiz, nói tóm lại, ba người chúng ta đi đến đó một chuyến trước. Bác sĩ Phạm, em và Vãn Hạ đừng đi ra ngoài nữa, cách ăn mặc của các em rất dễ thu hút. Mức độ nguy hiểm của phái nữ ở khu Tội Ác lớn hơn nhiều, không cần thiết phải lộ ra ngoài. Mọi người đều khiêm tốn một chút cho tốt."
Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà gật đầu. Phạm Nhược Tuyết cau mày nói: "Bản thân anh cẩn thận nhé."
“Không thành vấn đề. Có Lý Thu và Cố Bạch ở đây, cho dù đây là khu Tội Ác, số người có uy hiếp với chúng ta cũng có hạn!” Lê Văn Vân cười nhẹ nói.
Phạm Nhược Tuyết gật đầu và nói: "Vậy được, các anh cẩn thận. Em và Vãn Hạ ở lại đây ổn định trước."
Sau khi nói rõ với cả hai người, ba người Lê Văn Vân bèn chọn ra ngoài.
Từ vùng ven thành phố vào trung tâm, thực ra cách không gần.
Chương 324: Thứ hai Thiên bảng
Sau khi ra khỏi cửa, ba người Lê Văn Vân đi bộ về phía trung tâm thành phố.
Mặc dù Lê Văn Vân không có chân khí, nhưng chỉ riêng thân thể anh vẫn tốt hơn nhiều so với những người bình thường. Thành phố này không quá đặc biệt và to lớn cho lắm, sau khi đi bộ khoảng một giờ, bọn họ đã đến được trung tâm của thành phố.
Ở cổng trang viên khổng lồ giữa thành phố, một cánh cổng sắt khổng lồ đang mở ra. Nơi này, trong thành phố này, là nơi hầu như không ai dám tới, cũng không dám khinh nhờn.
Ở cửa, một người đàn ông trung niên đang đứng đó, mặc đồ vest và đi giày da, trông rất có dáng vẻ thân sĩ!
Nhìn thấy Lê Văn Vân đến, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười, lịch sự cúi đầu nói: "Xin chào ngài Lê, chủ nhân chúng tôi đã đợi rất lâu."
Đối với việc chủ nhân của trang viên này có thể biết mình đến, Lê Văn Vân cũng không ngạc nhiên. Anh biết người này có năng lực đến nhường nào ở khu Tội Ác.
Chủ nhân của trang viên này đứng thứ hai trên Thiên bảng, trên thế giới này chỉ đứng sau sự tồn tại của Trác Nhất Minh.
Chương 324: Thứ hai Thiên bảng
Nếu muốn tìm một người duy nhất trên thế giới này có thể chống lại nhát dao của Trác Nhất Minh, thì chủ nhân của trang viên này không thể nghi ngờ là người duy nhất đó.
Hơn nữa ở một mức độ nào đó, một người mà những người trong thế giới ngầm không muốn chọc vào nhất không phải là Trác Nhất Minh thì nhất định là ông ta.
Thứ nhất, Trác Nhất Minh chỉ có thể chém ra một đao. Mà người này, không có nhiều hạn chế như vậy!
Thứ hai, Trác Nhất Minh thân ở trong Người Gác Đêm, bên trong Người Gác Đêm có một số quy tắc và hạn chế, nhưng người trước mặt hoàn toàn không có. Bản thân ông ta đã là chúa tể của thành phố tràn ngập tà ác này.
Ông ta là người tạo ra quy tắc của khu Tội Ác, và ở một mức độ nhất định, cũng là chủ nhân của khu Tội Ác. Ông ta chính là người thứ hai trong Thiên bảng, Eddie Hodges.
Lê Văn Vân từng ở khu Tội Ác và có một số giao dịch với ông ta. Không biết có phải là do liên quan Người Gác Đêm của Lê Văn Vân không, ông ta không quan tâm lắm đến những gì Lê Văn Vân làm ở khu Tội Ác, cuối cùng còn chủ động đưa đám người Lê Văn Vân ra ngoài.
“Đại ca, lại nói nữa, chúng ta đã không ở đây đến năm năm rồi đấy!” Lý Thu bước vào trong trang viên nói: “Năm năm không gặp, nơi này vẫn giống như năm năm trước, gần như không có thay đổi gì."
Chương 324: Thứ hai Thiên bảng
“Đại ca, lại nói nữa, chúng ta đã không ở đây đến năm năm rồi đấy!” Lý Thu bước vào trong trang viên nói: “Năm năm không gặp, nơi này vẫn giống như năm năm trước, gần như không có thay đổi gì."
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Đúng!"
Trang viên này vẫn giống như năm năm trước đây, thảm thực vật hầu như không thay đổi, rõ ràng là ngày nào cũng có không ít người ở đây giữ gìn.
Sau khi bước vào, có rất nhiều ngôi nhà. Những ngôi nhà này đều là những công trình kiến trúc theo phong cách Châu Âu, bản thân Hodges là người phương Tây.
Chẳng bao lâu, bọn họ được đưa vào một đại sảnh sang trọng, và trên chiếc ghế sô pha lớn bên trong, một người đàn ông mặc vest đi giày da đang ngồi ở đó!
Trông ông ta khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt lai Tây, vô cùng đẹp trai.
Ông ta có dáng người khôi ngô, trong tay đang cầm ly rượu đỏ khẽ lắc. Sau khi nhìn thấy đám người Lê Văn Vân đến, khóe miệng ông ta nở một nụ cười tươi và nói: “Lê Văn Vân, năm năm không gặp, không ngờ bây giờ cậu lại thảm đến vậy, ngay cả chân khí cũng bị phế."
Lê Văn Vân nhướng mày.
Thực ra, Hodges này mang lại cho Lê Văn Vân một cảm giác rất lạ. Ông ta sống ở đây quanh năm, không giao tiếp với thế giới bên ngoài nhưng lại biết rất nhiều chuyện về thế giới bên ngoài.
Chương 324: Thứ hai Thiên bảng
Ví dụ như Thiên bảng, Địa bảng, Nhân bản, đều là do những người dưới quyền Hodges lập ra.
“Hodges, tôi tới đây không phải để ôn chuyện với ông.” Lê Văn Vân khoát tay nói.
“Tôi biết, nói đi, muốn tôi giúp cậu làm gì?” Hodges mỉm cười, nhưng lại bày ra bộ dạng khách khí.
Tuy nhiên, thần sắc của Cố Bạch và Lý Thu đều khá bình tĩnh, sợ vị đứng thứ hai Thiên bảng này nóng nảy làm khó dễ.
Lê Văn Vân nhìn Hodges rồi nói: "Tôi có một vài người bạn trước đó đã đến khu Tội Ác và mất tích ở khu Đông rồi. Trong đó có một người quen."
“Hoàng Thi Kỳ đúng không?” Hodges nhìn Lê Văn Vân nói: “Trước đó cô ta từng đến tìm tôi, nhưng bị tôi phái đến khu Đông rồi.”
“Bây giờ họ đang ở đâu?” Lê Văn Vân cau mày hỏi.
“Chuyện này tôi không thể nói cho cậu biết.” Hodges nhấp một ngụm rượu đỏ nói: “Nói như thế nào nhỉ, có người đánh tiếng với tôi, chuyện của bọn họ không thể nói cho cậu biết!"
"Ai đánh tiếng với ông? Bùi Nghênh Tùng?" Lê Văn Vân trầm ánh mắt.
Chương 324: Thứ hai Thiên bảng
"Ai đánh tiếng với ông? Bùi Nghênh Tùng?" Lê Văn Vân trầm ánh mắt.
“Cái này cậu không cần thiết phải biết!” Hodges nói.
Lê Văn Vân nhướng mày. Lập trường của Hodges này rất kỳ lạ, dường như trong chuyện gì ông ta cũng đứng ở vị trí trung lập.
“Vậy giúp tôi điều tra một người, tôi cho ông xem ảnh.” Lê Văn Vân nói.
“Ý cậu là, cô em họ bị bắt cóc tới của cậu đúng không?” Lúc này, Hodges đột nhiên nói.
Lê Văn Vân sửng sốt một chút rồi nói: "Chuyện này ông cũng biết ư?"
Hodges cười nói: "Nguồn tin tức của tôi có rất nhiều. Bằng không thì làm sao lập được mấy cái bảng chứ? Trong số Người Gác Đêm của các cậu cũng có người của tôi, cũng giống như trong người của tôi cũng có người của Người Gác Đêm các cậu vậy."
Ông ta nói chuyện cũng khá thẳng thắn.
Lê Văn Vân gật đầu nói: "Tôi cần ông giúp tôi điều tra xem hiện tại nó ở nơi nào!"
“Cô ta à!” Hodges khẽ cười nói: “Ngày hôm qua cô ta đã đưa đến Dạ Lai Hương.”
Cố Bạch thay đổi sắc mặt, vội vã nói: "Lê Văn Vân, Dạ Lai Hương là nhà chứa!"
Vẻ mặt của Lê Văn Vân chìm xuống, sau đó anh thở ra một hơi, đứng dậy, nhìn Hodges nói: "Chuyện cuối cùng!"
Nói xong, anh nhìn Hodges, nở nụ cười toe toét: "Tôi cần tiền của các ông, đưa tôi một trăm triệu trước đi!"