Lê Văn Vân, vậy mà vẫn còn sống!
Bọn họ có chết cũng không ngờ Lê Văn Vân có thể sống sót sau đòn tấn công kinh hoàng đó, mặc dù bây giờ trên người anh vết thương chồng chất vết thương, hơi thở tỏa ra cũng có chút hỗn loạn, nhưng mà… Dưới đòn tấn công khủng bố đó, anh vẫn sống, hơn nữa còn thành công đứng vững nữa là khác.
Mà lúc này, ánh mắt anh nhìn ba người đạo trưởng Tử Liên lạnh đến nỗi khiến cả ba nhịn không được phải rùng mình một cái!
“Lê Văn Vân! Cậu không bị sao hết, thật tốt quá!” Lúc này Ôn Uẩn là người có phản ứng đầu tiên, người khác không ai nhìn thấy bọn họ hãm hại Lê Văn Vân!
Điều này cũng có nghĩa là, mặc dù Lê Văn Vân vẫn còn sống, nhưng sau này nếu có muốn tìm bọn họ gây phiền thì cũng có chút khó khăn, bởi vì anh không có chứng cứ, người khác nhất định sẽ phản đối.
Lê Văn Vân đứng run rẩy ở nơi đó, trên người anh bây giờ, đến hơi thở cũng trở nên hỗn loạn đến không chịu nổi rồi.
Anh nhìn chằm chằm ba người kia, rồi sau đó lại thở hắt ra một hơi.
Anh đứng dựa vào vách tường trong hố sâu, sau khi cơ thể đứng vững rồi, anh mới bắt đầu kiểm tra chân khí bên trong cơ thể mình.
Vừa rồi, anh đã dựa vào trảm chữ thập và chân khí của bản thân để chống lại đòn tấn công này, nhưng quả thực đòn đánh này có chút khủng bố, mặc dù là anh thì cũng suýt chút nữa bỏ mạng trong đó.
Anh xoay người nhìn về phía dưới chân núi, đội quân tiên phong vẫn đang kéo đám tiêm quỷ cuối cùng, mà ở một bên khác, Đỗ Tắc Thành và tiểu đội siêu cấp Người Gác Đêm cũng đang đối mặt với hai tiêm quỷ đỏ, tất cả đều đang chiếm ưu thế tuyệt đối.
Việc giải quyết chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.
Ba người Doãn Nhu vẫn đang gắt gao kéo một đám tiêm quỷ màu đỏ khác.
Mà một đám tiêm quỷ đỏ trước mặt anh, dưới sự va chạm của Lê Văn Vân và tiêm quỷ vàng, thịt nát xương tan, trên mặt đất chỉ còn lại tàn dư.
Lê Văn Vân từ từ thở hắt ra một hơi.
Anh biết, trong cuộc chiến với tiêm quỷ màu đỏ, Người Gác Đêm chiếm ưu thế tuyệt đối, đợi đến khi cuộc chiến với hai tiêm quỷ cụ đỏ kết thúc, mấy người siêu cấp, đội quân tiên phong sẽ cùng gia nhập vào tiểu đội chiến đấu bình thường, thắng lợi chắc chắn sẽ nghiêng về phía bọn họ!
Anh đưa mắt nhìn lên đỉnh núi phía trên.
Nơi đó, tiêm quỷ cụ vàng vẫn đang đứng đó, nó vẫn đang nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân.
Mà Lê Văn Vân cũng biết rõ, con tiêm quỷ vàng này chính là điểm mấu chốt của trận chiến lần này, chỉ khi nó chết thì trận chiến này mới có thể kết thúc!
Trận chiến dưới mái vòm!
Ở nơi này, phía trên dãy núi Aspen, quả thật có thể coi là nơi có khoảng cách gần với bầu trời nhất.
“Vẫn còn thời gian của Tần Tử Cuồng Dũng!” Lê Văn Vân thở ra một hơi, hít một lượng chân khí, chân khí trên người anh bắt đầu sục sôi.
Mà bên cạnh, Ôn Uẩn đang tiến về phía Lê Văn Vân, bước chân bỗng dừng lại.
“Sao hả? Lại muốn lao tới tung đao sao?” Lê Văn Vân nhếch miệng cười cười, liếc nhìn ông ta một cái, sau đó lại cười tủm tỉm nói: “Hiện tại ba người các người có thể chạy trốn, nếu để chờ đến lúc chiến tranh kết thúc, việc các người phải chết là không cần nghi ngờ gì nữa rồi, người trong gia tộc các người cũng bị tôi đưa đến khu Tội Ác.
”
Sắc mặt ba người mỗi lúc một mờ mịt.
Đúng vậy, quả thực là vừa rồi Ôn Uẩn muốn đi tới vung đao thật.
Ông ta vốn tưởng rằng Lê Văn Vân đã dùng hết toàn lực để chống lại đòn tấn công đó, giờ cả người vết thương chồng chất vết thương, e là cũng không còn sức chiến đấu gì nữa, nhưng mà… Ông ta mới đi được nửa đường, bỗng phát hiện chân khí trên người Lê Văn Vân bắt đầu sục sôi, điều này khiến ông ta không nhịn được phải ngừng bước chân, không dám tiến thêm nửa bước nữa!
Chu Diệu Khôn vội vàng nói: “Lê Văn Vân, cậu không có chuyện gì thật tốt quá, cậu ở đây giải quyết nốt đám tiêm quỷ đỏ bên này đi, chúng tôi đi yểm trợ những người khác!”
Ông ta nháy mắt ra hiệu với hai người kia một cái, sau đó cả ba nhanh chóng rời đi, lại chạy về phía Đỗ Tắc Thành lần nữa!
Bọn họ không lựa chọn cách chạy trốn, dẫu sao thì người ta cũng đâu có chứng cứ! Lê Văn Vân muốn ra tay với bọn họ, cũng phải được người khác đồng ý mới được.
Nhưng nếu giờ chạy trốn, đến lúc đó Lê Văn Vân có thể vặn ngược lại rồi nói là bọn họ đang cố tình chạy trốn, chỉ cần ngày nào bọn họ vẫn còn ở trên trái đất này thì chuyện tìm bọn họ đối với Người Gác Đêm là quá đơn giản, chưa kể sau lưng bọn họ còn có gia tộc to như vậy chống đỡ.
Cho nên, bọn họ chọn cách ở lại!
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Lê Văn Vân cũng không có lập tức đi tới luôn, anh đứng yên một chỗ, nhìn về phía trên ngọn núi.
Mà con tiêm quỷ cụ vàng kia dường như không thể đứng yên được nữa.
Anh lại nhìn nhìn xuống dưới chân núi.
Dưới chân ngọn núi, Trác Nhất Minh thở dài một hơi nói: “Thằng nhóc này… Đứng cho vững.
”
Vương Hồng thở phào một hơi nhẹ nhõm, mở miệng nói: “Ba người này, không thể giữ họ lại được rồi.
”
“Đúng là không thể giữ lại được thật!” Trác Nhất Minh hờ hững mở miệng nói: “Tôi… Cũng phải ra tay mới được.
”
“Hả?” Sắc mặt Vương Hồng hơi đổi, mở miệng nói: “Ra tay với tiêm quỷ vàng đó sao?”
“Ra tay, ông ta vọt về phía Lê Văn Vân, bọn họ dường như rất muốn giết chết Lê Văn Vân thì phải, trước đó còn liên minh với Hồng Nguyệt để bày kế hãm hại, mà bà Loan cũng đã từng nói, đám tiêm quỷ này đã hạ lệnh cho bọn chúng là cần phải giết chết Lê Văn Vân, dù có phải trả giá đắt thế nào.
” Trác Nhất Minh nói.
Vương Hồng gật gật đầu nói: “Bởi vì thằng nhóc này hấp thụ xương rồng, nên bị để ý tới sao?”
“Mau tiễn tôi!” Đúng lúc này, Trác Nhất Minh khẽ mỉm cười, một bước nhảy vọt ra ngoài, cứ vậy mà lao thẳng về phía đỉnh núi trên đó.
Trên đỉnh núi, tiêm quỷ cụ vàng cũng bắt đầu lao xuống phía dưới, cứ nhằm hướng Lê Văn Vân mà lao.
Mà khi Trác Nhất Minh bước này nối bước kia, mỗi bước của Trác Nhất Minh đều cách nhau rất xa, nên chẳng mấy chốc đã đi tới giữa sườn núi!
……
Mà trên sườn núi, bên trong hố sâu kia, Lê Văn Vân đã thu đao Vô Danh và đao Phá Không.
Anh ngước mắt nhìn về phía sườn núi, sau đó lấy thanh đao Vô Danh từ trên lưng xuống, đặt bên hông mình, thân hình hơi hơi khom xuống, tạo thành tư thế rút đao, khóe miệng anh khẽ nhếch, để lộ một nụ cười nhạt.
Trác Nhất Minh rảo bước, khí thế trên người càng lúc càng tỏa ra mạnh mẽ, càng lúc càng mạnh, khoảnh khắc này, toàn bộ người bên trong chiến trường với ông ta chỉ như heo con.
“Nằm sấp xuống!”
Đỗ Tắc Thành hao phí sức lực hồi lâu, đám tiêm quỷ đỏ kia cuối cùng cũng chịu không nổi, đành phải lựa chọn tự hủy, đám người Đỗ Tắc Thành nằm sấp xuống, ánh sáng vàng bay tứ tung bốn phía như mưa.
“Ông ấy định ra tay sao?” Đỗ Tắc Thành xoay người, nhìn về phía dưới chân núi.
Dưới chân núi, tốc độ của Trác Nhất Minh càng lúc càng nhanh, đợi đến thời điểm ông ta đi tới chân núi, khí thế đã đạt tới đỉnh núi, một lượng chân khí khủng bố mà hùng hồn dao động trên người ông ta, trong khoảnh khắc này, không khí chung quanh ông ta dường như cũng bị bóp méo.
“Tôi vốn chỉ là một kẻ chăn dê trên thảo nguyên, suy cho cùng điểm xuất phát của tôi cũng chỉ là một người nông dân, nhưng lại gánh trên lưng vận mệnh của toàn bộ nhân loại!” Trác Nhất Minh nở nụ cười sang sảng, thời khắc này, ông ta dường như quay trở lại tuổi trung niên, phấn chấn oai hùng.
“Hôm nay, tôi chém ra đao cuối cùng này, cũng là sự cống hiến cuối cùng có thể cho các người, tương lai trái đất này, Người Gác Đêm, người thường, giao lại cho các người bảo vệ!” Giọng nói Trác Nhất Minh vang vọng khắp ngọn núi Aspen!
Mà tận nơi đáy lòng Người Gác Đêm, một cảm giác bi thương khó nói thành lời bỗng trỗi dậy.
“Ông cụ!”
Người Gác Đêm hệ Hoa lẩm bẩm gọi.
Bọn họ đều biết rất rõ, chỉ cần Trác Nhất Minh chém ra một đao cuối cùng này, Trác Nhất Minh sẽ bỏ mạng ở đây, ông ta sẽ chết!
Trác Nhất Minh mỉm cười, càng ngày càng tiến gần hơn với tiêm quỷ vàng, ông ta bĩu môi nói: “Có thể chết dưới đao này của tao, coi như là mày cũng công đức viên mãn!”
“Đao tới!”
Vừa dứt lời, ông ta vung một tay lên.
Dưới chân núi, trảm hồng đao cắm trên mặt đất run rẩy kịch liệt, ánh đao màu đỏ lập lòe, mãi cho đến khi Trác Nhất Minh đi tới sườn núi, cả người Trác Nhất Minh bay lên trời.
Ông ta cầm đao lên.
Phía trên lưỡi đao, chân khí sục sôi đang dâng trào, khoảnh khắc này, dường như Trác Nhất Minh muốn bổ đôi quả địa cầu ra vậy.
“Một nhát đao sẽ mở ra cánh cổng dẫn tới thiên đàng! Thế gian sẽ không còn người chăn dê này nữa!”
Trác Nhất Minh cười ha ha, thời khắc này, ông ta không còn nghĩ sợ sống sợ chết nữa, chỉ nghĩ đến một đao này của mình có sức mạnh và quyền năng đến độ nào, sẽ mãi mãi in sâu trong lòng mọi người.
“Ông cụ!”
Đúng khắc này, một giọng nói vang lên: “Đã từng tuổi này rồi, con mẹ nó chứ, ông còn giả bộ ra oai cái gì? Cái loại chuyện chó má này, cứ giao lại cho người trẻ tuổi chúng tôi là được rồi, một người già như ông nên trốn đi trồng hoa, nhảy múa đi!”
“Ầm!”
Đúng lúc này, ở một nơi khác, một nguồn lực khí thể kinh thiên động địa cũng nổ ra.
.