Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Lê Văn Vân và Trần Mỹ Huyên để ý đến Lý Thiên Vũ và Tạ Vân. Lúc đi qua bên cạnh hai người họ, anh mỉm cười với Lý Thiên Vũ.


Lý Thiên Vũ tức đến sắp nổ phổi. Nhìn thấy Lê Văn Vân và Trần Mỹ Huyên đi xa rồi, anh ta mới nghiến răng chạy tới tòa nhà nhỏ hỏi thẳng: "Ông tổ, ông, chuyện quái gì xảy ra vậy? Sao Lê Văn Vân rời đi bình yên đến vậy hả?"


“Nó là siêu cấp!” Lúc này, Lý Đạo Nhiên mới nhẹ giọng nói.


Nghe nói như thế, cằm Lý Thiên Vũ căng ra, cằm suýt nữa rơi xuống đất.


"Thằng đó... là siêu cấp ư? Bố nói thằng đó là siêu cấp ư? Cái này... Sao có thể như thế được, nó mới bao nhiêu tuổi chứ!" Lý Thiên Vũ hỏi: "Không phải có chỗ nào xảy ra vấn đề chứ?"


LL


Lý Đạo Nhiên khẽ liếc anh ta một cái, sau đó nhìn về phía Lý Đông Dã hỏi: "Bố, chẳng lẽ để cậu ta rời đi yên ổn như vậy ư?"


Trong mắt Lý Đông Dã hiện lên vẻ hưng phấn nói: “Để cậu ta an toàn rời đi cũng không có vấn đề gì, nhưng mà... người này nhất định phải rơi vào tay chúng ta. Bố không quan tâm cậu ta là ai, nhất định phải nằm trong tay chúng ta mới được. Cậu ta... có thể hấp thu xương rồng!"


“Hả?” Tất cả mọi người nhìn về phía Lý Đông Dã với vẻ chần chờ.


Không tới siêu cấp, bọn họ không lý giải được đây là tình huống gì.


Lý Đông Dã nói như đang lầm bầm lầu bầu với chính mình: "Xương rồng, đây chính là xương rồng. Ta đã mong mỏi bao nhiêu năm rồi, cuối cùng cũng đợi được một người như vậy. Bắt lấy, đổi máu với cậu ta..."


Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Lý Đạo Nhiên và nói: "Đi, mời chú Vân của con đến Yên Kinh làm khách!"


Lý Đạo Nhiên sáng mắt: "Các người... định cùng nhau động thủ với Lê Văn Vân à?"


Lý Đông Dã gật đầu!


Lý Phong giễu cợt nói: "Hai người các người cùng nhau động thủ, dù Lê Văn Vân có lợi hại đến đâu cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của các người. Đến lúc đó Trần Mỹ Huyên mất đi Lê Văn Vân làm chỗ dựa, bà ta phải thành thành thật thật mà giao ra công ty Hoàn Vũ này cho tôi."


Lê Văn Vân và Trần Mỹ Huyên bước ra khỏi đại viện nhà họ Lý. Bọn họ lại lái xe về phía nhà họ Vương. Trên xe, Lê Văn Vân cười với bà ấy và nói: "Về sau người của nhà họ Lý muốn tìm bà đàm phán thì không cần nói chuyện với bọn họ nữa, cứ trực tiếp tiến hành khai phá mạch khoáng đi!"


Trần Mỹ Huyên cau mày nói: "Nhưng bây giờ nói là nói như vậy, sau khi tôi trở về Lâm Hải, cậu sẽ không ở cùng chúng tôi nữa. Ngộ nhỡ đến lúc đó nhà họ Lý làm gì tôi, tôi thật sự không..."


Lê Văn Vân cười với bà ấy, nói: "Yên tâm đi, bọn họ sẽ không động thủ làm gì các người đâu."


Trong lòng anh nói thêm, nhà họ Lý... sắp suy tàn rồi!


Lý do khiến nhà họ Lý có được vị thế vững chắc ở Yên Kinh như hiện nay, chủ yếu là hầu hết mọi người đều không rõ liệu Lý Đông Dã đã chết hay chưa, cộng thêm nhà họ Lý có được khối tài sản khủng khiếp.


Tuy nhiên, tường để người đấy!


Ngày Lý Đông Dã chết cũng là lúc nhà họ Lý suy tồn. Đến lúc đó, tin tức về cái chết của Lý Đông Dã truyền ra, bản thân nhà họ Lý sẽ luống cuống tay chân.


Nghe những lời chắc nịch của Lê Văn Vân, Trần Mỹ Huyên không hiểu sao lại có một loại cảm giác kiên định.


Bà ấy quay đầu nhìn Lê Văn Vân, tim đập thình thịch vài cái, sau đó quay đầu nhanh chóng, tự nhủ: "Trần Mỹ Huyên ơi Trần Mỹ Huyên, mày xem mày đúng là cô đơn quá lâu rồi, một thanh niên nhỏ hơn mày hơn mười tuổi lận, vậy mà mày lại sinh cảm giác tim đập nhanh được."


Xe chạy chầm chậm, chẳng mấy chốc, bọn họ đã dừng lại trước cửa nhà Vương Giai Kỳ.


Gõ cửa xong, Vương Giai Kỳ đi tới mở cửa cho bọn họ. Nhưng lúc này sắc mặt Vương Giai Kỳ không được dễ nhìn cho lắm.


“Có chuyện gì vậy?” Nhìn thấy bộ dạng này của cô ấy, Lê Văn Vân hỏi.





20220303040414-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK