Mà thủ lĩnh bọn họ lại rất hiếm người chết.
Thủ lĩnh Hồng Nguyệt chết, trong vòng nửa năm trở lại đây, rất nhiều cao thủ của Hồng Nguyệt đã chết trong tay Lê Văn Vân, lần này cao thủ đạt thẻ đỏ trở lên hoặc là chết, hoặc là bị bắt, có thể nói, trừ khu Tội Ác ra, các cao thủ Hồng Nguyệt đều đã bị quét sạch.
Phần xương mắc kẹt trong cổ họng Người Gác Đêm xem như đã được gỡ sạch hoàn toàn.
Lê Văn Vân nhìn Bùi Nghênh Tùng trước mặt, anh cũng không có rời đi ngay, Hoàng Thi Kỳ ngồi bên cạnh anh, nắm chặt tay Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân hút thêm hai ba điếu thuốc, sau đó mới đứng lên nói: “Chúng ta đi thôi!”
Hoàng Thi Kỳ gật đầu, đôi mắt đẫm lệ, mông lung nói: “Thù của Đường Đường, lần này coi như đã báo đủ, đáng tiếc là Đường Đường lại không thể quay về được.”
Hoàng Thi Kỳ gật đầu, đôi mắt đẫm lệ, mông lung nói: “Thù của Đường Đường, lần này coi như đã báo đủ, đáng tiếc là Đường Đường lại không thể quay về được.”
Lê Văn Vân trầm mặc, anh đi tới cửa, sau đó nhìn Phó Vũ nói: “Các người xử lý nốt đi.”
Phó Vũ gật gật đầu.
Lê Văn Vân đi ra khỏi ngục giam, đi chưa được vài bước, anh bỗng nghe thấy một giọng nói gọi tên anh.
“Lê Văn Vân!”
Lê Văn Vân quay đầu nhìn lại, phát hiện là Trác Hạo, ông ta bị nhốt trong một căn phòng khác, Lê Văn Vân nhìn ông ta, đôi mắt hơi giật giật, anh tiến lại gần căn phòng kia, nhìn Trác Hạo đang bị nhốt bên trong, cười như không cười hỏi: “Sao vậy? Có việc gì hả?”
“Không có chuyện gì!” Trác Hạo ho khan một tiếng hỏi: “Nghe những người đó tán gẫu, có phải những tiêm quỷ đó tới không?”
“Đúng!” Lê Văn Vân cũng không phủ nhận.
Trác Hạo ho khan một tiếng rồi nói: “Tôi vừa nghe thấy bên kia có tiếng la rất lớn, có phải Bùi Nghênh Tùng bị cậu giết rồi không?”
“Đúng!” Lê Văn Vân nói lại lần nữa.
“Nói thật, ông đây đã ngứa mắt tên này từ lâu, giết cũng rất tốt, tôi đã muốn rời khỏi nơi Hồng Nguyệt quái quỷ này từ bao giờ rồi.” Trác Hạo nói, ho khan một tiếng rồi lại tiếp tục: “Cậu xem, giờ tiêm quỷ cũng tới, tôi khuyên can mãi, bản thân cũng là sát thủ đứng thứ tư trên bảng cao thủ, tuyệt không khoác lác, một mình đánh tiêm quỷ màu lam chắc chắn cũng không thành vấn đề, mấy tháng ở trong này cải tạo, hiện tại, tôi đã có được trái tim của một Người Gác Đêm!”
Trác Hạo nói với giọng điệu chắc chắn.
Lê Văn Vân nghe thấy lời ông ta nói, nhịn không được khẽ nở nụ cười.
Tên này thực sự khá hài hước.
Trác Hạo thấy Lê Văn Vân nở nụ cười, vội vàng tiếp tục nói: “Trong khoảng thời gian này, tôi mới hoàn toàn hiểu rõ những khổ cực mà các người trải qua, tôi đã biết rốt cuộc các người phải làm cái gì, đã biết nhân tài Người Gác Đêm là chính nghĩa tuyệt đối, lúc trước tôi bị Bùi Nghênh Tùng này lừa, cảm thấy chúng ta đánh không lại tiêm quỷ, cho nên mới thuần phục. Nhưng tôi đã bị sự anh dũng của các người thuyết phục, tôi cũng muốn chết đứng, tuyệt không được sống quỳ!”
“Vậy nên, điều ông muốn nói là gì?” Lê Văn Vân hỏi lại lần nữa.
“Cho nên… Cái đó, cậu có thể thả tôi ra được không, rồi để tôi gia nhập Người Gác Đêm, để tôi được kề vai chiến đấu cùng các người, vì tất thảy những người còn thở ngoài kia…” Ông ta nói với giọng điệu dõng dạc.
“Còn thở cái đầu ông!” Lúc này, Phó Vũ đã đi tới bên cạnh, anh ta nhìn người trong phòng chửi ầm lên: “Lê Văn Vân, cậu đừng nghe ông già này nói, ông ta đã vượt ngục rất nhiều lần, nhưng mà đều bị bắt ngược trở lại.”
“Đó là lúc trước, giờ tôi đã thật sự thay đổi rồi, cho tôi một cơ hội đi!” Trác Hạo vội vàng nói.
Sau đó, ông ta nhìn Lê Văn Vân với ánh mắt mong chờ.
Lê Văn Vân vuốt cằm nói: “Cũng được, lần này tiêm quỷ xâm nhập trên diện tích rộng, đúng thật là cần một số người có lá gan lớn, ông có thể nói ra được mấy lời lẽ chính đáng như vậy, thả ông ra cũng không thành vấn đề.”
“Lê Văn Vân!” Sắc mặt Phó Vũ hơi đổi.
Trác Hạo vội vàng rống lớn nói: “Tôi chắc chắn sẽ xông vào hàng chiến đấu đầu tiên!”
“Ừm! Thành thật mà nói, ngay từ đầu đúng thật là cần một đội không sợ chết đi đối đầu với tiêm quỷ đỏ và vàng, thực ra ông cũng là một sự lựa chọn không tồi, đến lúc đó ông chỉ cần ra mặt thể hiện sự quyết tâm của mình, nếu ông sống sót, tôi có thể thương lượng với ông cụ Trác Nhất Minh kia một chút, để ông gia nhập Người Gác Đêm.”
Nghe Lê Văn Vân nói, khóe miệng Trác Hạo không nhịn được run rẩy vài cái, sau đó ông ta ho khan một tiếng: “Cái đó, tôi cảm thấy hiện tại tôi vẫn chưa giác ngộ đủ, phải ở trong này cải tạo thêm nữa mới được, chờ đến khi tôi giác ngộ đủ rồi, tôi nhất định sẽ đối đầu với tiêm quỷ!”
Đối đầu với tiêm quỷ đỏ và vàng, mẹ nó, như thế khác gì tự đi tìm đường chết.
Lê Văn Vân cười ha ha nhìn lướt qua Trác Hạo, nói: “Bây giờ có hối hận cũng muộn rồi, ông có quyết tâm như vậy, thì cứ yên tâm đi, ở trong này thêm hai ngày nữa, đợi tôi hồi phục lại rồi, khi nào tôi lên tiền tuyến, tôi sẽ đưa ông theo.”
“Tôi nói giỡn đó!” Trác Hạo nói với vẻ mặt như đưa đám.
Lê Văn Vân khẽ cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, xoay người đi ra bên ngoài.
Hoàng Thi Kỳ vội vàng chạy theo anh.
Phó Vũ cũng chạy theo nói: “Lê Văn Vân, rốt cuộc cậu định làm cái gì, ông già Trác Hạo đó chính là đang tìm cách chuồn ra ngoài, sau đó nhân cơ hội chạy trốn, cậu thật sự định đưa ông ta lên chiến trường à! Ông ta là người của Hồng Nguyệt đó!”
Lê Văn Vân cười cười nói: “Tốt xấu gì cũng là một trong những người mạnh nhất nhóm đỉnh cấp, tại sao lại không dùng chứ, yên tâm đi, tôi làm việc có chừng mực.”
Phó Vũ bày ra nét mặt cạn lời, sau đó nói: “Tùy cậu đi, dù sao cục diện hiện tại cũng đã rối rắm lắm rồi, cậu hãy tự giải thích với ông cụ đi!”
Lê Văn Vân gật gật đầu nói: “Ông ta sẽ không dám nói gì đâu, ông ta mắc nợ tôi, tôi tùy hứng một chút cũng có làm sao.”
Phó Vũ: “…”
Đột nhiên anh ta cảm giác có gì đó không đúng lắm, anh ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân, nói: “Nhóc con, cậu cố tình gào thét không trở về Người Gác Đêm, thật ra là vì muốn ông cụ cảm thấy mắc nợ cậu, sau đó để cậu tùy ý làm trò đúng không!”
“Anh suy nghĩ nhiều quá rồi.” Lê Văn Vân chột dạ nhìn anh ta một cái, sau đó lại nói: “Thi Kỳ, đưa tôi quay lại phòng bệnh đi, tôi cảm thấy hơi mệt mỏi.”
Sau đó, Lê Văn Vân nghĩ nghĩ, giao cái ba lô kia cho Phó Vũ, mở miệng nói: “Các người chắc hẳn là sẽ tới chiến trường nghênh chiến trước, lúc đi thì đem cái này cho ông cụ xem thử, để ông cụ nghiên cứu rồi đem đi sản xuất.”
“Đây là cái gì?” Phó Vũ kinh ngạc hỏi.
“Một bộ trang phục chiến đấu loại mới.” Lê Văn Vân bình tĩnh nói: “Nói với ông cụ rằng, đây là phát minh của tiến sĩ T kia là được.”
“Tiến sĩ T?” Trong mắt Phó Vũ lộ vẻ mờ mịt.
Có điều, anh ta cũng không hỏi gì nhiều, chỉ gật gật đầu rồi nói: “Được, tôi biết rồi!”
Lê Văn Vân quay lại phòng mình, Hoàng Thi Kỳ kê tạm một cái giường bên cạnh giường Lê Văn Vân, lúc này đã gần hết đêm, Lê Văn Vân từ từ chìm vào giấc ngủ.
Hơn năm giờ sáng ngày hôm sau, Lê Văn Vân đã nghe thấy tiếng xe nổ ầm vang, anh ngước lên nhìn thoáng qua, phát hiện những chiếc chiếc xe việt dã lần lượt rời khỏi nơi dừng chân này, đi về phía núi Aspen.
Lê Văn Vân cau mày, chân khí của anh còn chưa khôi phục hoàn toàn, hơn nữa những vết thương trên người anh tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng cần một khoảng thời gian để miệng vết thương có thể liền lại.
Mà thành viên trong tiểu đội bọn họ, dưới tình trạng hiện tại của Lê Văn Vân vẫn chưa rời đi, mà cũng không sốt ruột rời đi, tạm thời bọn họ vẫn ở lại bên trong chỗ dừng chân!
Lê Văn Vân cau mày, chân khí của anh còn chưa khôi phục hoàn toàn, hơn nữa những vết thương trên người anh tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng cần một khoảng thời gian để miệng vết thương có thể liền lại.
Mà thành viên trong tiểu đội bọn họ, dưới tình trạng hiện tại của Lê Văn Vân vẫn chưa rời đi, mà cũng không sốt ruột rời đi, tạm thời bọn họ vẫn ở lại bên trong chỗ dừng chân!
……
Cùng lúc đó, tại một nơi ở của Khu Tội Ác, phía trên bãi biển, lúc này mấy chiếc du thuyền vẫn dừng bên cạnh bãi biển như cũ, trên du thuyền, bốn người Khương Vĩ vẫn đang ngồi đó.
Bọn họ đã ở trên du thuyền này ngây người suốt mấy ngày, nhưng vẫn chưa hề có ý định muốn xuất phát.
“Này… Đến thời điểm nào mới phù hợp để xuất phát thế!” Khương Vĩ lo lắng nói.
Giang Uyển Uyển bên cạnh cũng lộ vẻ mặt lo lắng, mở miệng nói: “Theo cách nói của bọn họ, chiến tranh có lẽ đã nổ ra rồi, cũng không biết đến bao giờ chúng ta mới có thể trở về được.”
Nhưng ngay lúc này, bên cạnh bãi biển, từng hàng người màu đen bắt đầu xuất hiện trên bãi biển, sau đó…n chóng nhích lại gần phía du thuyền!
“Hả?” Khương Vĩ kinh ngạc hỏi: “Này… Tình huống gì đây, tại sao lần này đám người Hodges lại không đuổi theo!”
Sau khi tất cả mọi người xuất hiện trên boong tàu, Minh Sùng nhảy lên boong tàu phía trên, bình tĩnh nói: “Xuất phát, mục tiêu là biên giới phía Bắc!”