Sắc mặt Trần Bát Vận đen kịt, ông ta nghiến răng, nói: “Ban đầu tôi bỏ ra mười hai triệu mua bức tranh này, tôi tưởng là bút tích thật, bây giờ xem ra
tôi cũng bị lừa rồi!”
Đây chính là cách nói của ông ta, ở trong cái ngành này, ông ta quả thực có thể nói như vậy, cũng không ai nói gì được ông ta.
“Ôi, gian thương đấy, sau này mọi người đừng đến đây nữa.”
“Đúng là vô liêm sỉ mà, cái cửa hàng Tụ Bảo Hiên này!”
Trong đám người truyền ra ngoài đủ loại lời nói, sắc mặt Trần Bát Vận đen kịt, ông ta liếc nhìn Lê Văn Vân một cái, Lê Văn Vân thì nhún vai không quan tâm gì cả, sau đó anh cũng không để ý đến đám người ồn ào, đi đến bên cạnh Đỗ Tịch Tịch, kéo Đỗ Tịch Tịch chen ra khỏi đám người, trở lại phía đối diện.
VietWriter
Quay lại trong cửa hàng của Bành Hải, Đỗ Tịch Tịch nói với vẻ mặt đầy thán phục: “Lê Văn Vân, không ngờ anh còn am hiểu đồ cổ nữa, anh làm thế nào mà nhìn ra đó là đồ giả thế.”
Bành Hải hiển nhiên cũng nhìn rõ cảnh tượng này, ông ta nhìn Lê Văn Vân nói: “Lúc trước đúng là không nghĩ ra, tưởng rằng cậu chỉ có chút sức vóc, không ngờ còn hiểu đồ cổ nữa.”
Lê Văn Vân cười cười, anh quả thực có hiểu một chút, là một Người gác đêm, anh phải đọc qua kiến thức của các phương diện khác.
Anh cười rồi sau đó nhìn Đỗ Tịch Tịch, nói: “Chọn đồ trước đi!”
“Bên này chú đã chuẩn bị một ít đồ, cháu xem thử rồi chọn!” Bành Hải liếc nhìn Lê Văn Vân một cái thật sâu, sau đó nói với Đỗ Tịch Tịch.
Đỗ Tịch Tịch vẫn còn đang chìm đắm trong cú sốc Lê Văn Vân vạch trần Trần Bát Vận, sau khi nghe thấy lời của Bành Hải thì cô ấy mới định thần lại, sau đó tò mò nhìn Lê Văn Vân một cái, nói: “Thế tôi đi chọn trước đây.”
Lê Văn Vân nhìn Bành Hải, nói: “Nhân lúc cô ấy đi chọn, tôi ở trong cửa hàng, tùy ý tham quan chắc không sao nhỉ.”
Bành Hải nhíu mày, mặc dù Lê Văn Vân đã vạch trần trò lừa bịp của Trần Bát Vận, nhưng trong lòng ông ta, Lê Văn Vân vẫn chỉ là gã công nhân có sức vóc lớn đến chỗ ông ta khuân vác khi xưa. Nhưng nể tình thấy Đỗ Tịch Tịch dẫn Lê Văn Vân đến, nên ông ta gật đầu, nói: “Tùy tiện xem thì không sao, nhưng mà nhất định không được đụng chạm vào, nếu như thật sự không cần thận làm hỏng thì cậu đền không nổi đâu đấy.”
Lê Văn Vân cười cười, cũng không quá chú ý. Đỗ Tịch Tịch đi theo Bành Hải để chọn đồ rồi.
Có mối quan hệ với Đỗ Thương Bắc, anh cũng không lo Đỗ Tịch Tịch sẽ bị lừa!
Còn bản thân anh thì bắt đầu đi dạo trong tiệm đồ cổ.
Đồ đạc trong cửa hàng rất nhiều, đồ gốm, đồ ngọc, bày biện hết giá này đến giá khác, Lê Văn Vân đi dạo một hồi thì phát hiện, ở đây thật sự tồn tại hàng thật, nhưng mà hàng giả thì cũng rất nhiều.
Lê Văn Vân cũng không biết nên mua quà gì cho Đặng Hân Hân, anh không phải là người keo kiệt, hơn nữa ân huệ của Đặng Hân Hân đối với anh, anh luôn ghi nhớ trong lòng.
Đúng vào lúc anh đang đi dạo, đột nhiên có một giọng nói khá êm tai vang lên bên tại Lê Văn Vân.
“Cậu này, làm phiền một lát.”
Lê Văn Vân xoay người qua, nhận ra cặp mẹ con bị bắt chẹt lúc nãy, không biết họ đã đứng đằng sau anh từ lúc nào.
“Có chuyện gì không?” Lê Văn Vân hỏi.
Lai lịch của cặp mẹ con này nhất định không đơn giản, từ giọng nói có thể nghe ra được bọn họ là người Bắc Kinh. Trên người cô gái lúc này có thêm một bản vẽ cực lớn, chắc là học hội họa.
“Rất cảm ơn cậu lúc nãy đã giải vây cho mẹ con tôi, nếu không thì chúng tôi bị cái tên gian thương kia lừa một số tiền lớn thật rồi.” Người phụ nữ đẹp nói: “Mẹ con chúng tôi đều là người nơi khác đến du lịch, dẫn con tôi đi sưu tầm dân ca, tôi thì thích đồ cổ, nghe nói bên này có bút tích thực của Đường Dần, nên muốn đến xem thử, không ngờ suýt nữa bị lừa rồi.”
Lê Văn Vân khua tay, nói: “Không cần để tâm đầu, quả thực tôi thấy chướng mắt, nên thuận tiện giúp đỡ mà thôi.”
“Lúc đó nhiều người như vậy, nhưng chỉ có một mình cậu dám đứng ra, mẹ con chúng tôi đương nhiên phải cảm ơn đàng hoàng mới được.” Người phụ nữ đẹp, nói.
Lê Văn Vân nhìn hai người, lòng khẽ rung động, nghĩ thầm: “Cảm ơn đàng hoàng, mẹ con xinh đẹp định lấy thân báo đáp à!”
Lúc này người phụ nữ đẹp nói: “Tôi muốn mời cậu ăn bữa cơm trưa để cảm ơn, mong cậu đừng chê.”
Lê Văn Vân yên lặng, phát hiện bản thân nghĩ lung tung rồi, ho khan một tiếng, nói: “Ưm, buổi trưa sợ là không được, cả ngày hôm nay tôi đều có việc.”