Phía dưới vang lên tiếng la ó.
Đặng Hân Hân nhìn thấy rõ ràng Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ bên dưới. Cô nhướng mày nói: "Là cô ấy?"
“Cô quen à?” Diệp Mộng hỏi.
Đặng Hân Hân trầm ngâm một lúc rồi nói: "Cũng không phải là quen. Trước đó, lúc cô ấy đến ngân hàng của chúng tôi bàn chuyện làm ăn thì tôi là người đã bàn việc với cô ấy."
Nhân viên của ngân hàng Tân Hải sẽ giữ bí mật về người sử dụng thẻ ngân hàng kim cương. Nếu người giữ thẻ kim cương không muốn tiết lộ thì bọn họ sẽ không nói một chữ.
Về phần loại người bằng lòng tiết lộ bản thân như Liễu Vân Sơn không thuộc phạm vi cai quản của cô.
Diệp Mộng hơi cau mày, sau đó nói: "Tịch Tịch, em đi gọi bọn họ lên chơi chung đi!"
Đỗ Tịch Tịch gật đầu nói: "Dạ!"
Bên dưới, Lê Văn Vân nghiêm túc nhìn Hoàng Thi Kỳ!
Biểu hiện của Hoàng Thi Kỳ quả thật khiến anh kinh ngạc rồi.
Những gì cô ta biểu hiện ra ngoài là hoàn toàn không muốn tiếp xúc với người của Người Gác Đêm.
Thậm chí cả việc mình cho Phạm Nhược Tuyết số điện thoại của cô ta, cô ta cũng có chút không vui, điều này khiến Lê Văn Vân có hơi bất ngờ.
Đây hoàn toàn không phải không muốn trở về mà là... có phần mâu thuẫn với Người Gác Đêm.
Nghĩ đến ẩn giả đã phản bội Người Gác Đêm, Lê Văn Vân có chút lo lắng không biết ba năm qua đã xảy ra chuyện gì với cô ta, vì thế mở miệng hỏi: "Có phải cô đang giấu tôi chuyện gì không?"
Hoàng Thị Kỳ khựng lại, sau đó nhăn mũi, kinh ngạc nói: "Đâu có, sao đột nhiên anh lại hỏi như vậy?"
Lê Văn Vân cũng hiểu tính cách của Hoàng Thi Kỳ. Bọn họ gia nhập vào Người Gác Đêm cùng lúc, sau này ở cùng một tiểu đội trong suốt sáu năm, cho đến khi một chuyện không may xảy ra ba năm trước.
Cô ta sẽ nhăn mũi khi nói dối.
Nhưng tương tự, Lê Văn Vân cũng rõ tính cách của cô ta rất cố chấp, chỉ cần cô ta không muốn nói thì nhất định sẽ không bằng lòng thổ lộ.
Anh nghĩ đến lúc trước khi Tần Quốc Thành nghe thấy mình tìm được Hoàng Thi Kỳ thì trên mặt cũng tràn đầy vẻ kinh ngạc. Kết nối những việc này lại một lần nữa!
Dù là Hoàng Thị Kỳ hay Người Gác Đêm thì chắc hẳn cả hai bên đều có chuyện gạt mình!
Và cả Hoàng Thi Kỳ và Người Gác Đêm đều không nói với mình, điều đó có nghĩa là chuyện có liên quan đến mình!
Anh không truy vấn Hoàng Thị Kỳ nữa. Anh biết rằng một khi Hoàng Thị Kỳ đã không muốn nói thì dù anh có hỏi cô ta như thế nào, cô ta cũng sẽ không nói ra.
“Tôi chỉ cảm thấy cô có hơi kỳ lạ.” Lê Văn Vân nói rồi đưa tay khoác lên vai Hoàng Thi Kỳ nói: “Số 2, hãy nhớ rằng, dù có chuyện gì xảy ra, tôi cũng mong cô có thể nói với tôi. Tôi mạnh hơn cô, từng là đội trưởng của đội chúng ta. Chờ chúng ta trở lại Người Gác Đêm, tôi vẫn sẽ là đội trưởng của cô, còn có thể là tiểu đội mũi nhọn mạnh nhất của Người Gác Đêm. Vì vậy tôi hy vọng... nếu cô có bất cứ tâm sự gì, cô có thể cho tôi biết, tôi sẽ gánh vác nó cùng cô!"
Khi Hoàng Thi Kỳ nghe những lời này của Lê Văn Vân, một làn sương nước thoáng qua trong mắt cô ta. Cô ta gật đầu nói: "Tôi biết, nhưng thực sự không có việc gì đâu!"
Ngay khi Lê Văn Vân còn muốn nói thêm điều gì đó, một giọng nói vang lên sau lưng anh: "Lê Văn Vân, anh đang nói đến Người Gác Đêm gì vậy? Cái gì mà đội mũi nhọn mạnh nhất? Cái gì mà đội trưởng?"
Đồng tử của Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ gần như đồng thời co lại. Lê Văn Vân bỗng quay đầu lại, phát hiện Đỗ Tịch Tịch đang đứng cạnh ghế dài từ lúc nào, nhìn anh với vẻ mặt tò mò.
“Mẹ nó!” Lê Văn Vân chửi thầm trong lòng.
Trong quán bar này người đến người đi, lại vô cùng ồn ào. Anh vốn tưởng rằng chắc hẳn không có ai nhàm chán tới nỗi đến nghe cuộc trò chuyện của anh với Hoàng Thi Kỳ nên vừa rồi cũng không chú ý đến xung quanh cho lắm. Kết quả không ngờ lại thực sự có một người nhàm chán như vậy.
“Sao cô lại chạy tới nghe trộm người ta nói chuyện hả?” Lê Văn Vân xoa mũi nói.
Đỗ Tịch Tịch ngồi xuống bên cạnh Lê Văn Vân và nói: "Tôi và đám người đàn chị Diệp Mộng đang chơi ở ngay phòng bao tầng 2. Bọn họ nhìn thấy anh, định rủ anh lên chơi cùng. Tôi vừa đến đây, tưởng là anh đang thổ lộ với con gái người ta í chứ, nên tôi không quấy rầy anh."
Nói đến đây, anh trừng mắt nói: "Cô đừng có đánh trống lảng, mau trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi."
Lê Văn Vân đau đầu vô cùng.