Cả đêm qua ông ta đã không ngủ được, thoạt nhìn trông thật tiều tụy.
“Cuối cùng cháu cũng tới rồi.” Đỗ Thương Bắc thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn thấy Lê Văn Vân đến, không biết tại sao mà trong lòng ông ta có một cảm giác an tâm không thể giải thích được.
“Mọi chuyện thế nào rồi, anh ta đã liên lạc với chú chưa?” Lê Văn Vân hỏi.
“Kể từ cuộc gọi cuối cùng thì không có liên lạc lại nữa.” Đỗ Thương Bắc nói.
Lê Văn Vân trầm ngâm nói: “Bọn họ cũng không nói họ là ai cả à?”
“Không, họ chỉ bảo chú hãy chuẩn bị cho tốt cái xương kia thôi.” Đỗ Thương Bắc thở dài, đồng thời tháo một vật trang sức trên cổ xuống.
Trên đó có một vật màu trắng rơi ra, trông hơi giống răng nanh và cũng hơi giống bạch ngọc.
“Đây có phải là cái xương kia không?” Lê Văn Vân hỏi.
Đỗ Thương Bắc gật đầu và nói: “Ừ, đây là thứ mà tổ tiên chúng tôi đã truyền từ đời này sang đời khác.”
“Chú bằng lòng lấy nó ra không?” Lê Văn Vân lại hỏi.
“Chắc chắn rồi, chỉ cần Tịch Tịch có thể an toàn trở về thì ngay cả tập đoàn Cường Thịnh chú cũng có thể tặng đi chứ đừng nói là chỉ mỗi cái xương này.” Đỗ Thương Bắc cười nhạt và vẻ mặt đầy vẻ lo lắng.
Lê Văn Vân cầm lấy khúc xương. Vừa cầm trong tay anh liền choáng váng, lúc này anh cảm thấy máu trong người như đang sôi trào.
Chính xác là năng lượng trong cơ thể anh đang dâng trào mạnh mẽ. Cái xương ở trong tay anh cũng giống như hướng vào cơ thể anh mà tuôn ra năng lượng vậy.
“Hả?” Sắc mặt Lê Văn Vân khẽ chuyển động. Anh nhìn cái xương này.
Rõ ràng cái xương này không phải loại xương thường.
“Cái xương này của chú có nguồn gốc như thế nào vậy?” Lê Văn Vân hỏi.
Đỗ Thương Bắc lắc đầu nói: “Chú cũng không biết, dù sao cũng là truyền lại từ đời này sang đời khác. Tên của nó là xương rồng. Là đồ gia truyền...”
Dường như ông ta cũng không biết nguồn gốc của cái xương này, trên mặt lộ ra vẻ mờ mịt.
“Chúng ta phải làm gì bây giờ?” Đỗ Thương Bắc lo lắng hỏi.
Lê Văn Vân thở dài nói nói: “Không có chút manh mối nào. Vì bọn họ đã chủ động liên lạc với chú nên chắc chắn sẽ liên hệ với chú lần thứ hai để lấy cái xương này. Đến lúc đó cháu sẽ đi giao cái xương này cho họ.”
Trên mặt Đỗ Thương Bắc lộ ra vẻ lo lắng nói: "Tịch Tịch xinh đẹp như vậy nên chú lo lắng đám súc sinh đó sẽ gây rắc rối cho con bé.”
Sắc mặt của Lê Văn Vân cũng hơi trầm xuống.
“Tút tút tút...”
Trong lúc họ đang nói chuyện thì điện thoại di động của Đỗ Thương Bắc lại vang lên, ông ta nhanh chóng kết nối điện thoại.
Trên điện thoại, một giọng nói vang lên: "A lô, đã tìm thấy cái xương chưa?”
“Tôi tìm được rồi. Chỉ cần anh thả con gái của tôi ra thì tôi sẽ lập tức giao xương cho anh.” Đỗ Thương Bắc vội vàng nói.
“Đúng là ông rất yêu quý con gái của mình.” Ở trong điện thoại vang lên một giọng nói nham hiểm: “Tuy nhiên con gái của ông thật xinh đẹp khiến tôi hơi động lòng rồi đó.”
“Xin anh, đừng làm gì con gái của tôi. Anh muốn gì, chỉ cần nói với tôi thì tôi đều đáp ứng với anh hết.” Giọng điệu của Đỗ Thương Bắc lo lắng như sắp khóc đến nơi.
“Ồ, được rồi. Bây giờ ông hãy cho người mang cái xương đó đến Tây Sơn. Trên núi có một ngôi chùa bỏ hoang. Tôi đợi ông ở đây. Khi nào lấy được cái xương thì tự nhiên tôi sẽ thả con gái của ông ra.” Giọng nói nham hiểm quỷ quyệt lại vang lên trong điện thoại.
Đỗ Thương Bắc vội vàng gật đầu nói: “Được, tôi sẽ phải người đưa tới cho anh. Ngay lập tức.”