Cái đầu hói của anh ta sáng rực dưới ánh đèn.
“Ông chủ Kim, ông chủ Kim.” Tên đầu trọc vừa hét lên vừa chạy vào.
“Cậu làm cái gì vậy?” Ông chủ Kim cau mày nói: “Hàng xóm bên cạnh tôi đều là người thuộc tầng lớp thượng lưu của Yến Kinh. Mẹ nó, cậu hở chút là gào thét lên như thế à? Nói cho đàng hoàng vào cho tôi xem nào.”
Tên đầu trọc thở một hơi rồi anh ta ôm ngực nói: “Ông... ông chủ Kim. Chúng tôi đã gặp cậu Quách Chấn của nhà họ Quách và anh ta cũng đang tìm Lê Văn Vân để tính sổ... Chúng ta đã sẩy tay rồi ạ.”
“Hả?” Ông chủ Kim khoát tay nói: “Người đã bị Quách Chấn bắt đi rồi sao?”
Sau đó ông ta lại nói: “Chuyện này cũng không quan trọng. Miễn là tên nhóc này bị dạy dỗ một trận là được.”
“Không... không phải.” Tên đầu trọc lại ôm ngực nói: “Chúng ta... chúng ta và Quách Chấn có mười mấy người... tất cả đều bị một mình Lê Văn Vân đánh gục hết ạ.”
“Cái gì?” Vẻ mặt của ông chủ Kim đột ngột thay đổi, ông ta đứng phắt lên
khỏi chỗ ngồi và nói: "Ý của cậu là, tất cả các cậu đều bị một mình Lê Văn Vân đánh gục rồi sao?”
“Đâu chỉ có vậy. Thằng nhóc đó thật nhẫn tâm. Quách Chấn bị anh ta tát mười mấy cái, bị đưa đi bệnh viện rồi.” Tên đầu trọc co ro rụt cổ nói: “Anh ta còn yêu cầu chúng tôi nói lại với Lâm Bình rằng đây là anh ta cho Lâm Bình cơ hội duy nhất.”
“Mấy cậu đã để lộ thân phận ra ngoài rồi sao?” Ông chủ Kim trợn trừng mắt và nói: “Các cậu muốn chết đúng không? Các cậu không biết Lâm Bình là ai sao?”
“Thực sự chuyện này không phải là do chúng tôi đã tiết lộ.” Tên đầu trọc nói: “Chỉ là... chúng tôi không biết sao Lê Văn Vân lại đoán ra.”
Sắc mặt của ông chủ Kim trở nên vô cùng khó coi. Ông ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại của Lâm Bình rồi bắt đầu gọi.
Yến Kinh, nhà họ Vương.
Trong một phòng nào đó ở lầu một nhà họ Vương, đây là phòng của Lâm Bình.
Là một cao thủ đỉnh cấp, ông ta cũng chính là một trong các vệ sĩ đứng đầu của nhà họ Vương.
Trên thực tế, Lâm Bình là người của thế giới ngầm, có điều ông ta đã quá mệt mỏi với việc đánh nhau giết chóc của thế giới ngầm, cho nên ông ta mới rời bỏ nơi đó, đi tới Yến Kinh, đến nhà họ Vương.
Nhà họ Vương có ơn với ông ta, vì thế ông ta tự nguyện trở thành vệ sĩ cho nhà họ Vương.
Cả đời ông ta không lấy vợ, cũng không con cái. Ông ta ở nhà họ Vương rất nhiều năm, gần như ông ta đã chứng kiến Vương Giai Kỳ lớn lên, vì vậy ông ta coi Vương Giai Kỳ như ruột thịt của mình. Đối với bất kỳ người nào qua lại với Vương Giai Kỳ, thường thường ông ta đều tiến hành chọn lọc giống như một người bố của cô ta.
Mà đến mức độ này, bọn họ đều đã phần lớn bỏ qua cảm xúc của chính Vương Giai Kỳ.
Vương Giai Kỳ là một cô gái hướng ngoại, cô ta cũng rất thích kết giao nhiều bạn bè.
Nhưng mà dưới sự can thiệp của Lâm Bình và những người khác, bạn bè bên cạnh của cô ta, đặc biệt là các bạn nam, đều là các con cháu nhà giàu có, ví dụ như lúc trước là Lê Tử Dụ ở Lâm Hải, còn ở Yến Kinh cũng là một vài con cái của gia đình khá giả.