Sau khi tỉnh dậy, anh bước xuống lầu, đồ ăn tối hôm qua là do Phạm Nhược Tuyết nấu, bởi vì ít người ăn không hết nên còn thừa rất nhiều, anh chỉ cần hâm nóng lại rồi đặt lên bàn, nhưng trông vẫn rất ngon.
Điều khiến Lê Văn Vân ngạc nhiên là ở tầng dưới chỉ có Liễu Ngọc và Phạm Nhược Tuyết, những người khác dường như đều không có ở đây.
“Bọn họ đâu?” Lê Văn Vân hỏi.
Phạm Nhược Tuyết nói: "Hoàng Thi Kỳ đưa Vãn Hà đi mua sắm, Cố Bạch và Lý Thu vẫn chưa về."
"Được rồi!" Lê Văn Vân không có ý kiến gì: "Buổi chiều em có kế hoạch gì không?"
Phạm Nhược Tuyết lắc đầu nói: "Không có chuyện gì, chỉ dạy Nha Đầu học bài, sau đó khám bệnh cho mấy người chú Lại! Còn anh thì sao?"
“Anh định đi gặp mấy người Khương Vĩ.” Lê Văn Vân cười nói.
Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: "Được, chìa khóa xe ở trên lầu, tới lúc đó anh tự đi lấy đi!"
Lê Văn Vân gật đầu, sau khi ăn xong liền lái xe, một mình đi tới chỗ đám người Khương Vĩ.
Khi Lê Văn Vân đang tìm Khương Vĩ, ở khu Bắc, trong nhà của Lục Khiêm, có rất nhiều người trong một phòng hội nghị, tất cả những cao thủ đỉnh cấp của Minh Giáo đều tập trung ở đây.
Bao gồm cả Thanh Mộc Tinh Tử và Elimmy!
Sau trận chiến vừa rồi, bọn họ đều đến gia nhập Minh Giáo, đương nhiên, Lâm Chí Viễn cũng đồng thời gia nhập!
Trong khoảng thời gian này, thật ra có không ít người muốn tới đầu nhập, nhưng Đao Ba cảm thấy thế này là được rồi. Sau khi Lâm Chí Viễn gia nhập, quy mô đã vượt quá bốn ngàn người. Nếu cứ tiếp tục như thế này thì quả thực là hơi quá.
Đỉnh cấp của lúc này, cộng với những người do Lâm Chí Viễn dẫn tới, tổng cộng có tám mươi sáu người.
Đây là cuộc họp đầu tiên sau khi họ giành được khu Bắc, Đao Ba chủ yếu giải thích một số vấn đề về quản lý.
Đến đây thì gần như đã tạm được, đa số mọi người đều đồng tình với ý kiến của Đao Ba.
Lúc này, Đao Ba nhìn mọi người xung quanh và nói: "Ngoài ra, cho tôi hỏi mọi người một vấn đề..."
Mọi người nhìn Đao Ba. Lý Tương Vũ, người đứng thứ chín trong Địa Bảng, nhanh nhảu nói: "Anh Đao Ba, nếu anh có vấn đề gì thì cứ hỏi."
“Mọi người… đã từng nghĩ đến việc rời khỏi thành phố này chưa?” Đao Ba hỏi.
Lần này, tất cả mọi người trong hội trường đều im lặng, bao gồm cả Lâm Chí Viễn!
Người khác không biết, nhưng ông ta rõ ràng, Minh Giáo này, trông có vẻ Đao Ba là siêu cấp, nhưng họ biết người thực sự đằng sau đó là Lê Văn Vân.
Họ biết rằng Lê Văn Vân sẽ rời khỏi thành phố, nhưng bây giờ Đao Ba hỏi câu này, điều ấy có nghĩa là đây cũng là ý của Lê Văn Vân, Lê Văn Vân dường như muốn đưa một nhóm người rời khỏi khu Tội Ác!
Rời khỏi thành phố là mong muốn của hầu hết mọi người.
Lúc này, trái tim của họ như muốn nhảy ra ngoài.
Bọn họ biết, nhưng không có nghĩa là người khác biết. Lý Tương Vũ nhíu mày nói: "Muốn rời đi thì tất nhiên là muốn rời đi, nhưng mà Hodges không thể nào để cho chúng ta rời đi. Chúng ta cũng không có cách nào thu phục người này."
“Nếu tôi nói tôi có cách đối phó Hodges thì sao?” Đao Ba nhẹ giọng nói: “Đương nhiên rời đi cũng có điều kiện!"
"Ồ!"
Lúc này, tại hiện trường náo động, mọi người đều nhìn về phía Đao Ba!
Họ không muốn ở lại thành phố này nữa!
Có người đã từng hưởng thụ thế giới bên ngoài, có người từng nghe nói đến và biết rằng với khả năng của mình, khi đi ra ngoài, họ có thể sống rất tốt và sống được một cuộc sống phong phú và đầy màu sắc bên ngoài.
“Điều kiện gì?” Có người không nhịn được hỏi.
"Chúng ta rời đi, là tự mình rời đi, không được phép đưa gia đình của mình đi cùng, bởi vì lần này chúng ta rời đi là để xuất chinh!" Đao Ba bình tĩnh nói: "Chúng ta sẽ xuất chinh đến Europa. Chắc hẳn có người đã từng nghe nói, đó là một vùng đất cực kỳ phát triển, chúng ta sẽ đến địa điểm khám phá thứ hai của Europa."
"Shh…"
Những người có mặt đều là đỉnh cấp, bọn họ đều có một số hiểu biết về thế giới ngầm và Thiên Bảng.
Địa điểm thăm dò thứ hai được cho là chiến trường chính của cuộc chiến tranh lần thứ nhất. Sau chiến tranh, nó trở thành cứ điểm của gia tộc Demps, ý của Đao Ba rõ ràng muốn đi đánh Demps rồi.
Lý Tương Vũ nuốt nước miếng nói: "Anh... Anh Đao Ba, giữa anh và Demps có thù oán gì à? Ông ta... là người đứng thứ ba trong Thiên Bảng!"
Đao Ba nhàn nhạt nói: "Đương nhiên, chuyện này là tự nguyện, nếu muốn đi cùng tôi thì đi, nếu không muốn rời đi thì cứ ở lại khu Tội Ác. Tôi tạm thời sẽ chọn người lo chuyện ở đây thay cho tôi, về sau có khả năng còn có thể trở về."
Nói đến đây, anh ta lại dừng lại một chút và nói: "Đương nhiên, giống như các người nghĩ, chúng ta đến địa điểm thăm dò thứ hai, mục đích là để khiêu chiến Demps. Mà trận chiến này hẳn là các người cũng biết, tôi và Người Gác Đêm số 0 Lê Văn Vân có một số mối quan hệ, lực lượng chính khiêu chiến Demps lần này là bọn họ. Và chúng ta chỉ cần giúp anh ta giải quyết một số người vụn vặt mà thôi."
"Không phải Demps cũng là Người Gác Đêm sao? Giữa bọn họ..." Có người nghi ngờ hỏi: "Người Gác Đêm sắp xảy ra nội chiến sao?"
“Đừng hỏi cái gì không nên hỏi.” Đao Ba ngạo nghễ nói: “Dù sao, tôi đây là muốn nói, sau khi các người trở về thì hỏi thủ hạ của mình xem, muốn đi thì đi, còn không thì tôi cũng không ép buộc. Gia nhập Minh Giáo, vậy chính là người dưới tay tôi, ngay cả trong thành phố này cũng không ai dám bắt nạt chúng tôi."
"Tôi bằng lòng!"
"Tôi bằng lòng!"
...
Trong khoảng thời gian ngắn, nhiều người đã đứng lên tỏ ý bằng lòng!
Dù chỉ có một mình, họ cũng không muốn từ bỏ hy vọng rời khỏi thành phố.
Tất nhiên, cũng có một số người im lặng, vì Đao Ba đã nói rằng họ không được phép mang theo người nhà của họ!
Đây là điều mà Lê Văn Vân không làm được. Nếu mang theo gia đình thì du thuyền không thể chứa hết được.
Một số người định cân nhắc một chút, một số người chạy về để thống kê số người của mình.
Lê Văn Vân đến thôn trấn và xem mấy người Khương Vĩ tập luyện suốt buổi chiều, sau khi ăn cơm chiều ở đó, anh lại nói chuyện với mấy người bọn họ một lúc, sau đó trở về nhà của Lại Tuấn.
Khi về đến nơi, anh phát hiện Đao Ba đã ở đó, đồng thời cũng bao gồm cả sư tử nhỏ Ngao Húc!
Ngao Húc hưng phấn tột độ, cậu ta cũng là người gia nhập Minh Giáo từ rất sớm. Nghe nói có thể rời thành phố, cậu ta liền tung tăng tung tẩy chạy tới đây. Cậu ta vốn chỉ có một thân một mình, có thể rời khỏi nơi này, tất nhiên là tốt đến không thể tốt hơn!
"Tôi nói đây, hiện tại đã thống kê được số người rồi." Đao Ba nói, đồng thời ném một cuốn sổ lên bàn và nói: “Có tổng cộng hai ngàn một trăm ba mươi hai người sẵn sàng rời đi, trong đó có năm mươi người đỉnh cấp, bốn trăm sáu mươi hai người cao cấp, một ngàn lẻ ba mươi hai người trung cấp, còn lại đều là sơ cấp!"
Lê Văn Vân sờ sờ cằm, gật đầu nói: "Cũng tàm tạm rồi. Nói cho bọn họ biết thời gian chưa? Còn có hai ngày nữa, chúng ta sẽ tập trung ở bến cảng!"
Đao Ba gật đầu, rồi liếm môi nói: "Tôi đã nói rồi!"