Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






Đúng lúc này, một luồng khí thế đáng sợ đột nhiên bốc lên từ trong cơ thể Lê Văn Vân, một tay của anh chộp lấy, lập tức đoản đạo Phá Không bay ra khỏi vỏ rồi lao thẳng tới chỗ Lê Văn Vân.


Một tay cầm đao bất ngờ chém mạnh về phía trước.


Phía trước mặt, Phùng Vĩ lộ vẻ kinh sợ, theo bản năng nghiêng người qua một bên.


Đao Phá Không kề sát mặt Phùng Vĩ rồi lao đến phía đằng xa.



"Bum."


Đao Phả Không lao thẳng đến cây cột trói Long Nhã Lâm, một đạo cắm phập vào cây cột, cây cột lập tức bị chém ra làm hai đoạn, ngay cả sợi dây trói Long Nhã Lâm cũng theo đó mà đứt lìa.


Đoản đao cuộn tròn, quay với tốc độ kỳ lạ mà quay trở lại với Lê Văn Vân!


Lê Văn Vân nắm lấy thanh đao, nhìn Long Nhã Lâm hỏi: “Tự bảo vệ mình, không thành vấn đề chứ?”


Vẻ mặt của Long Nhã Lâm ngây dại nhưng vẫn gật đầu.


Cùng lúc đó, ba người Phùng Vĩ, Liễu Vân Sơn và Hầu Diệu Trần áp sát Lê Văn Vân.


Lê Văn Vân khẽ cười, xoay xoay cổ tay rồi thản nhiên nói: “Đã ba năm rồi, ba năm qua tôi chưa dùng đến đao, mấy người là người đầu tiên nên chắc là cảm thấy vinh hạnh lắm nhỉ?




Lê Văn Vân nói xong liền tiến lên một bước, một luồng khí thế đáng sợ lưu chuyển khắp cơ thể nhìn thấy Phùng Vĩ đang lao đầu đến thì cổ tay liên tục xoay chuyển.


“Đinh!”


“Đinh!”


“Đinh!”


Trong tích tắc, đao Phả Không và cây côn nhị khúc trong tay Phùng Vĩ va chạm với nhau mấy lần.


Đột nhiên, Phùng Vĩ hét lên thảm thiết, đoản đạo của Lê Văn Vân xẹt qua cổ tay ông ta, kinh mạch bị đảo lộn. Cơn đau dữ dội khiến khuôn mặt của Phùng Vĩ méo mó, ông ta nắm chặt cổ tay quỳ rạp trên mặt đất.


“Cây đao nhanh quả”


A


“Siêu cấp! Cậu ta là siêu cấp!”


Biểu cảm của Hầu Diệu Trần và Liễu Vân Sơn thay đổi dữ dội.


“Mấy người vẫn chưa đủ tư cách để cho tôi rút đao ra đâu.” Lê Văn Vân khẽ cười, một tay đẩy Phá Không vào vỏ đạo, sau đó lao thẳng đến bên cạnh Liễu Vân Sơn và Hầu Diệu Trần.


“Ầm”


“Ầm”


"Ầm”


Sau một va chạm ngắn ngủi, Hầu Diệu Trần và Liễu Vân Sơn bị Lê Văn Vân đánh đến mức quỳ gối xuống đất, kêu la thảm thiết.


Sự khác biệt giữa đỉnh cấp và siêu cấp giống như một trời một vực vậy.


Cách đó không xa, những người khác nhìn thấy cảnh này thì ai nấy đều chấn động, Liễu Bạch và hai anh em Phòng Cảnh Thiên chỉ cảm thấy da đầu sắp nổ tung.


Họ đã gài bẫy để dụ Lê Văn Vân đến đây, vốn tưởng ăn chắc Lê Văn Vân rồi, kết quả bọn họ không bao giờ ngờ được Lê Văn Vân lại là... là Người Gác Đêm, mà còn là Người Gác Đêm có vũ khí cực mạnh nữa.


Siêu cấp!


Nhìn thấy bố mình nằm trên mặt đất, gân tay đã bị chặt đứt thì Phùng Cảnh Thiện quỳ phịch xuống trước mặt Lê Văn Vân.


"Tha cho tôi, cầu xin anh hãy tha cho tôi.” Phùng Cảnh Thiên nuốt nước bọt nói, “Chuyện xảy ra trước đây đều là lỗi của tôi, mong anh có thể tha cho.”


“Đừng nói nhảm!” Lê Văn Vân lạnh lùng nói, sau đó nhìn về phía Long Nhã Lâm: “Bọn họ trói cô đúng không? Với trình độ của cô hẳn là đủ để đối phó bọn họ rồi, có thù gì hãy báo đi.”


Lúc này Long Nhã Lâm vẫn còn đang bị sốc.


“Mạnh quá, thật mạnh! Đây là số 0 của Người Gác Đêm ư?” Long Nhã Lâm kinh ngạc nói.


Lê Văn Vân và cô ấy xấp xỉ bằng tuổi nhau, thế mà anh đã đạt tới trình độ siêu cấp rồi.


Lúc này nghe Lê Văn Vân hỏi, cô ấy mới hồi phục lại tinh thần, sự chấn động trong mắt biến mất, sau đó biến thành một vẻ lạnh lùng. Cô ấy nhìn Phòng Cảnh Thiên và Phùng Tịnh Vũ rồi chạy về phía họ.


Hai người không dám phản kháng, lại bị Long Nhã Lâm đơn phương đánh cho một trận, tiếng la hét vang vọng khắp sân.


“Lê Văn Vân!” Liễu Vân Sơn nằm trên mặt đất, cắn răng nói: “Chuyện trước kia là do tôi đã sai rồi, nhưng đó là bởi vì tôi không biết cậu là Người Gác Đêm. Nếu tôi biết thì tôi sẽ không bao giờ ra tay với cậu, cũng sẽ không nhắm vào cậu.”


“Ô? Vậy sao?” Lê Văn Vân nhìn ông ta cười to rồi nói: “Nhưng vừa rồi ông đã biết tôi là Người Gác Đêm mà vẫn lựa chọn xông lên cùng Phùng Vĩ. Nói thật là giữa hai chúng ta cũng đâu có thù hận gì”


Liễu Vân Sơn vội vàng gật đầu nói: “Đúng vậy, vốn dĩ chúng ta không có mâu thuẫn!”





20220214022314-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK