Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh
Lòng hiếu kỳ của Đỗ Tịch Tịch này rất lớn. Lúc trước bởi vì tò mò Đỗ Thương Bắc đã được


mình cứu như thế nào nên đã không ngừng quấy rầy anh lúc ở Giang Thành. Đương nhiên, cũng vì như thế mà hai người bọn họ mở trở nên quen thuộc với nhau.


Hiện tại để cho cô ấy nghe được mấy cái này, cô ấy không truy hỏi kỹ càng sự việc mới là lạ.



Lê Văn Vân đau đầu vô cùng, vội ho khan một tiếng nói: "Uầy, cô nghĩ nhiều quá rồi. Để tối giới thiệu với cô một chút. Đây là Hoàng Thi Kỳ, bạn thân nhất của tôi. Điều chúng tôi vừa nói là những ngày tôi và cô ấy làm bảo vệ trực đêm cùng nhau. Lúc đó tôi là đội trưởng đội bảo vệ, là bảo vệ giỏi nhất trong đội bảo vệ của chúng tôi."


“Đáng ghét.” Đỗ Tịch Tịch nói: “Lê Văn Vân, tôi phát hiện anh thật sự đang nói lung tung. Người đẹp này có thể bàn chuyện làm ăn tại ngân hàng Tân Hải mà lại chạy tới làm bảo vệ với anh à?"


“Thể nghiệm cuộc sống thì sao.” Lê Văn Vân xoa mũi nói.


“Anh mau nói cho tôi biết đi!” Đỗ Tịch Tịch kéo cánh tay Lê Văn Vân, nói: “Tôi cầu xin anh đó, anh cứ nói cho tôi biết đi. Rốt cuộc anh là người thế nào, lúc nào cũng bị bí ẩn ẩn, có gì mà không thể nói được chứ."


Đầu Lê Văn Vân sắp nổ tung luôn rồi, anh nhanh chóng chuyển chủ đề: "Không phải mấy người Diệp Mộng bảo chúng ta lên chơi sao? Đi thôi, chúng ta lên đi!"




Nói rồi anh kéo Đỗ Tịch Tịch đứng lên. Đỗ Tịch Tịch bám chặt cánh tay anh, như muốn treo


trên người Lê Văn Vân, nói: "Không lên đầu, anh phải nói rõ ràng với tôi trước, tôi cầu xin anh đó."


Bên cạnh, Hoàng Thị Kỳ nhìn bộ dạng khó chịu này thì không nhịn được mà nở một nụ cười. Sau đó cô ta cũng đứng dậy, đi bên cạnh Lê Văn Vân lên lầu.


Mấy người đàn ông trong quán bar nhìn thấy hai người đẹp đi bên cạnh Lê Văn Vân, đặc biệt có một người còn bám lên người Lê Văn Vân, trên mặt bọn họ cũng lộ ra biểu cảm hâm mộ.


Chẳng bao lâu, lên đến tầng hai, Lê Văn Vân hỏi: "Phòng bao nào?"


"Không nói cho anh biết! Anh mau nói cho tôi biết những lời vừa rồi anh nói là có ý gì đi." Đỗ Tịch Tịch thả cánh tay của Lê Văn Vân ra, bĩu môi nói.


“Nếu cô không nói gì thì tôi đi đây.” Lê Văn Vân nhún vai, giả vờ bước xuống lầu.


“Lê Văn Vân!” Đúng lúc này, cửa của một phòng bao bỗng nhiên mở ra, Trần Hiểu Nguyệt thò đầu ra từ bên trong: “Chúng tôi ở bên cạnh!"


Lê Văn Vân đã lâu không gặp Trần Hiểu Nguyệt, mỉm cười đi tới.


Đỗ Tịch Tịch tức giận đến mức giậm chân, cũng đi theo vào trong phòng bao.


Bên trong phòng bao cực kỳ yên tĩnh, bày rất nhiều đĩa trái cây linh tinh bên trong, cửa sổ đã được đóng lại, không có âm thanh gì. Phòng bao là kiểu KTV, có thể ca hát bên trong.


Diệp Mộng nhìn Hoàng Thi Kỳ bên cạnh Lê Văn Vân, hơi cau mày, sau đó nói với Lê Văn Vân: "Chuyện Vưu Tường phải cảm ơn anh rồi!"


Cô biết rằng việc hoãn tiệc đính hôn giữa mình và Vưu Tường là do Lê Văn Vân làm.


Mà hiện tại lựa chọn của nhà họ Diệp là phải đi cầu xin nhà họ Lê và từ bỏ phía nhà họ Vưu. Điều này cũng đồng nghĩa với việc hôn ước của cô và Vưu Tường đã kết thúc.


Sau khi Lê Văn Vân giới thiệu sơ qua mọi người với nhau. Bọn họ ngồi xuống ghế sô pha.


Vừa mới ngồi xuống, cửa phòng riêng đột nhiên bị đẩy ra, Diệp Kỳ bưng chai rượu đi vào, nói: "Các người đẹp, cho các em..."


Vừa nói đến đây, anh ta liền nhìn thấy Lê Văn Vân, trên mặt lập tức dâng lên lửa giận, nói: "Lê Văn Vân, mày còn dám tới chỗ của tao?"


Diệp Mộng cau mày nói: "Anh, anh đừng tức giận. Đám Tịch Tịch đều là bạn bè của anh ấy. Anh ấy đến đây chơi một chút cũng không sao hết."


Diệp Kỳ nhíu mày nói: "Thằng này là tội phạm cưỡng hiếp đó. Tịch Tịch, các em tránh xa loại người này một chút!"


Nói rồi, anh ta nhìn chằm chằm Lê Văn Vân nói: "Mau cút đi, nếu không tạo sẽ không khách sáo với mày!"


Vẻ tức giận xẹt qua trên mặt Hoàng Thi Kỳ. Lê Văn Vân cười với anh ta, sau đó đứng dậy nói:


"Diệp Kỳ, có một số việc không phải như những gì anh nhìn thấy. Như tôi đã nói, khi đó tôi cũng bị hãm hại."


"Hừ, bị hãm hại? Nhân chứng, vật chứng đều có rồi, mày bị ai hãm hại chứ? Đoạn video đó là giả sao?" Diệp Kỳ hừ lạnh nói.


“Giả hay không, thứ bảy anh sẽ biết.” Nói đến đây, Lê Văn Vân nhàn nhạt nói tiếp: “Còn nữa, tôi nói cho anh biết, đừng đặt hy vọng kéo dài gia tộc vào nhà họ Lê, chẳng bao lâu nữa nhà họ Lê sẽ không còn tự lo nổi bản thân mình nữa đâu."





20211124125020-tamlinh247-com.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK