Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà vị trí Số Không không thể để trống, đương nhiên sẽ có người khác bước lên,


Bây giờ Lê Văn Vân vẫn chưa về lại, tương đương với việc anh phải định vị lại sức chiến đấu của anh một lần nữa, cho nên bây giờ Số Không đã thuộc về người khác.


Lúc này, Số Không mới đến cư xá Hoa Viên, muốn đón Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U cùng với một loạt Người Giác Đêm khác ở Giang Thành về.





Khi nói đến đây, vẻ mặt Lý Tiểu Lộ ra chút xấu hổ nói: “Ba năm qua anh không ở đây, Số Không cũng không thể nào để trồng được, không thể nào giữ lại cho anh được.”


Lê Văn Vân cười xoa đầu cô ấy nói: “Em nghĩ cái gì vậy, tôi không để ý đến tên gọi như thế đâu, hơn nữa nếu như là của tôi, tôi nhất định sẽ tự mình lấy về, có điều..”


Nói đến đây, vẻ mặt anh hơi động, nói: “Lần này mấy người rút khỏi Giang Thành, hơn nữa còn điều động Số Không, hẳn là phải chấp hành một nhiệm vụ khá là gian nan nhỉ! Cử ra Số Không còn chưa đủ, còn phải dẫn thêm bác sĩ Phạm..”


Bác sĩ Phạm hé mắt nhìn anh, không nói chuyện.


“Tôi không hỏi nữa. Tóm lại, mấy người chú ý an toàn, nếu có nguy hiểm thì liên lạc với tôi đầu tiên. Tôi nhất định sẽ đến ngay” Lê Văn Vân nhìn Phạm Nhược Tuyết, nói đầy nghiêm túc.



VietWriter



Phạm Nhược Tuyết thở ra một hơi nói: “Anh cũng vậy, toàn bộ Người Giác Đêm đều rút khỏi chuyện của Giang Thành, chỉ còn lại một mình anh, nhớ cẩn thận chút.”


Lê Văn Vân nhếch miệng, cười xùy một tiếng, nói: “Tôi ước gì tất cả người của Hồng Nguyệt đều tập trung lại, để tôi giải quyết gọn một lần xong luôn, một đám tạp nham!


Phạm Nhược Tuyết biết trình độ của Lê Văn Vân nên cũng không nói thêm nữa, cô đi về phòng kéo một cái vali ra nói: “Vậy chúng tôi đi đây!”


Lê Văn Vân thở ra một hơi, rồi đứng dậy đi xuống dưới lầu.


Có một hàng xe dừng lại trước cửa cư xá Hoa Viên, chiếc xe đứng đầu là một chiếc xe việt dã Land Rover màu trắng xám, có một người trẻ tuổi đứng trước cửa xe, đầu cắt tóc húi cua, mặc cái áo màu đen rẻ tiền, phía dưới mặc quần đi biển, dưới chân mang một đôi dép lào.


Mới nhìn thì thấy anh ta trong hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, làn da ngăm đen, cơ thể không cao.


Nếu như bình thường, mới nhìn thoáng qua thì sẽ cảm thấy người này là một tên ngốc cà lơi phất phơ!


Nhưng khi thấy anh ta dựa lưng lên chiếc xe Land Rover cao lớn xa hoa, thì ánh mắt mọi người nhìn anh ta đã thay đổi.


Người này, đúng là Người Giác Đêm Số Không hiện tại. Lữ Dương!


Anh ta đứng trước cửa lẳng lặng chờ đợi, trong đôi mắt mang theo vẻ chờ mong.


Bên trong cứ xả Hoa Viên, Lê Văn Vân kéo hai vali của Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U bước ra, vẻ mặt anh rất kinh ngạc nói: “Đây chính là Người Giác Đêm Số Không mới vào ba năm mà cô nói?”


“Còn chưa đến ba năm.” Lý Tiểu Unói: “Anh ta đã đến khi anh còn chưa mất tích, có điều mọi người chưa gặp nhau, cũng giống như anh, anh ta phất lên rất nhanh, bây giờ trở thành Người Giác Đêm Số Không, tốc độ phát triển của anh ta còn nhanh hơn so với anh nữa.”


Lê Văn Vân gật đầu, chưa đến ba năm mà đã trở thành Người Giác Đêm Số Không, tốc độ này đúng là nhanh hơn anh một chút, thực tế năm đó anh phải làm Số Mười Bảy mất ba năm mới trở thành Người Giác Đêm Số Không.


“À, có chút thú vị.” Khóe miệng Lê Văn Vân giật giật.


Bọn họ nhanh chóng ra đến cửa cư xá Hoa Viên, ngoài cửa, Lữ Dương lập tức đi lên đón, anh ta không hề để ý đến hai người Phạm Nhược Tuyết và Lý Tiểu U, mà đi thẳng đến trước mặt Lê Văn Vân, rồi sau đó nhìn Lê Văn Vân chằm chằm, hỏi: “Anh chính là Lê Văn Vân sao?”


Lê Văn Vân gật đầu nói: “Anh chính là Lữ Dương nhỉ? Số Không hiện tại!”


Trên mặt Lữ Dương lướt qua sự ngạo nghễ, nói: “Đúng là tôi.”


Lê Văn Vân nhìn anh từ trên xuống dưới, trong lòng thầm kinh ngạc, người này thật sự không giống một cao thủ, cách ăn mặc của người này còn khó có thể hình dung hơn cả anh nữa.


“Đáng tiếc, nếu không phải người ở đây quá nhiều, tôi thật sự muốn đầu với anh một trận” Lữ Dương nói: “Tuy rằng tôi trở thành Số Không, nhưng mà trong Người Giác Đêm vẫn còn một vài người cảm thấy tôi không phải đối thủ của anh, tôi cảm thấy nên chứng minh cho bọn họ biết, Người Giác Đêm bây giờ đã thành thiên hạ của tôi.”


Khi Lê Văn Vân nghe được lời này, lông mày hơi nhíu lại. Sau đó sờ mũi nói: “Thật ra bọn họ nói không sai, đúng là anh không đánh lại!”


“Vậy sao?” Trên mặt Lữ Dương lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử.


“Mấy người muốn phá nát cái cửa này à?” Phạm Nhược Tuyết trừng mắt, sau đó nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Được rồi, anh về đi, chúng tôi đi đây, nhớ kỹ chuyện anh đã đồng ý với tôi, ở Giang Thành không được xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”


Lê Văn Vân gật đầu.


Lữ Dương lại bĩu môi nói: “Đáng tiếc, lần sau gặp mặt, tôi nhất định sẽ đánh cho rằng anh rụng đầy đất!”


“Lần sau gặp mặt, chỉ sợ anh sẽ quay lại vị trí Sổ Một” Lê Văn Vân thở dài một hơi nói.


Phạm Nhược Tuyết cảm thấy nếu hai người tiếp tục nói nữa thì sẽ đánh nhau ở cửa mất, vội vàng kéo vali đi về phía xe.


Lữ Dương nhìn thoáng qua Lê Văn Vân, sau đó đi vào xe, khởi động xe, một hàng bốn năm chiếc xe từ từ chạy đi, rời khỏi Giang Thành!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK