“Đặng Hân Hân? Sao lại là cô ta?” Lúc Vưu Tường nghe đến đây, vẻ mặt hơi biến đổi.
Vưu Hiên nhìn về phía anh ta nói: “Con quen biết với cô ta?”
“Cô ta là bạn thân của Diệp Mộng!” Vưu Tường vội vàng nói.
Lúc Vưu Tường nói đến đoạn này thì tất cả mọi người trong phòng hội nghị đều nhìn về phía anh ta.
Vưu Hiên nói: “Cho nên nói, Đặng Hân Hân làm ở Giang Thành, sau đó cô ta đột nhiên đến Lâm Hải, tiếp sau đó là đại diện người sử dụng thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải để ngân hàng Tân Hải dừng hợp tác với chúng ta!”
Nói rồi, sắc mặt ông ta sầm xuống, nhìn Vưu Tường hỏi: “Con ở Giang Thành! Rốt cuộc đã đắc tội với ai rồi!”
VietWriter
Mặt Vưu Tường bỗng chốc trở nên hoang mang, anh ta ở Giang Thành, hoặc là ở cùng với Diệp Mộng, hoặc là cùng với Trịnh Hòa ra ngoài tán gái, làm gì có đắc tội với ai chứ.
Nếu như phải nói đắc tội Lê Văn Vân cũng xem như đắc tội người khác thì đúng là cũng có.
Nhưng mà...người sử dụng thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, anh ta không nghĩ Lê Văn Vân có thể sở hữu, anh ta bên đó có tìm hiểu qua Lê Văn Vân, Lê Văn Vân chỉ làm việc ở công trường mà thôi, sau đó cho dù Đỗ Thương Bắc có ấn tượng tốt với Lê Văn Vân, cho Lê Văn Vân làm việc dưới tay mình, thì cũng chỉ là một người làm thuê mà thôi.
Sao có thể sở hữu tấm thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải!
Một tấm thẻ ngân hàng thế này, ngay cả bản thân anh ta cũng không có, thậm chí ngay cả nhà họ Vưu cũng không có.
“Con không có đắc tội với ai mà, nhiều nhất cũng xem như là đắc tội với Lê Văn Vân, chính là cái người nhà họ Lê lúc trước cưỡng bức Diệp Hinh trong lúc hôn mê” Vưu Tường vội vàng nói.
Vưu Hiển nhíu chặt mày lại.
Ông ta biết người này, sau khi Vưu Tường về, bình thường lúc ăn cơm cũng có nhắc đến, lúc nhắc đến anh thì họ cũng xem như chuyện cười nói trong giờ rỗi rãi mà thôi.
Ông ta cũng biết Lê Văn Vân xuất thân từ dòng họ nhà Lê, không thể nào sở hữu được tấm thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải thế này được. Ông ta thở mạnh một hơi, nói: “Con nhỡ kĩ lại thử, không được thì tìm Đặng Hân Hân đó nói chuyện, hỏi cô ta rốt cuộc là người nào đang nhằm vào chúng ta, về phương diện này, tiền không phải là vấn đề, có thể mua chuộc được thì mua chuộc!”
Nói rồi, ông ta lại nhìn xung quanh mọi người, nói: “Ngân hàng Tân Hải dừng hợp tác, mặc dù có thể xuất hiện vấn đề thiếu vốn tạm thời, nhưng mà chúng ta chắc có thể bù vào được, điều quan trọng nhất là tập đoàn Hãn Vũ bên này là như thế nào đây. Năm dự án này đều là dự án trọng điểm trong năm nay của chúng ta! Cách làm của tập đoàn Hãn Vũ, chính là đối đầu với chúng ta, cho dù bọn họ lấy mấy dự án này, cũng hoàn toàn không thu được tiền, mọi người nghĩ thử, rốt cuộc là ai đắc tội với Lôi Bân rồi.”
Lần này tất cả mọi người đều mơ màng rồi!
Mở cuộc họp được một lúc, cuộc họp vẫn chưa có một kết quả nào, cuối cùng chỉ có thể kết thúc. Đợi cuộc họp kết thúc, đợi đến khi người đi kha khá rồi, Vưu Tường vội vàng tiến lại gần hỏi: “Bố, thế tiệc đính hôn của con với Diệp Mộng vào tối mai phải làm sao?”
Vưu Hiên nhìn nhìn anh ta, chau mày nói: “Ngày mai rồi tính!”
Sắc mặt Vưu Tường liền biển đổi! Sắc mặt trở nên âm u thất thường.
Trong cửa hàng Haidilao ở đường Phượng Hoàng, lúc này nồi lẩu đã được đun sôi rồi, Lê Văn Vân với Trần Mỹ Huyên, hai người vừa nói, vừa ăn uống thỏa thích mà không hề để ý đến hình tượng.
Ăn được một lúc, Trần Hi không biết là nóng hay sao mà mặt cô ấy đỏ bừng, cô ấy nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, tôi thấy vóc dáng của anh hình như không tồi nha.”
Lê Văn Vân ngạc nhiên nhìn cô ấy, ho khan một tiếng nói: “Nói cái này trước mặt mẹ có hình như không được hay lắm nhỉ!”
Trần Mỹ Huyện nghe thấy Lê Văn Vân nói vậy thì mặt cũng có hơi đỏ lên, bà ấy lườm Trần Hi một cái!
Mặt Trần Hi càng đỏ hơn, cô ấy vội vàng nói: “Hai người đừng có hiểu lầm nha, ý của tôi là tôi muốn mời anh làm người mẫu cho tôi với bạn của tôi.”
Lê Văn Vân: ".."
Trần Mỹ Huyên nghe đến đây thì sắc mặt mới khẽ dịu lại, bà ấy nhìn Lê Văn Vân nói: “Hay là cậu suy nghĩ thử?”