“Thế hứa rồi đấy nha, hôm khác tôi gọi điện thoại cho anh.” Trần Hi nói với vẻ mặt đầy vui mừng.
Lúc này, Trần Mỹ Huyền nhìn Lê Văn Vân nói: “Nghe nói cậu không đi làm sao?”
Lê Văn Vân sững người một lát, đột nhiên anh nghĩ đến một vấn đề!
Bây giờ anh quay lại rồi, tập đoàn Hãn Vũ là chuyện của anh, anh không có cách nào nói với bố mẹ mình về thân phận Người Gác Đêm!
Nếu như nói ngày ngày đều lang thang bên ngoài như vậy, bố mẹ anh biết rồi thì nhất định sẽ nói anh chơi bời lêu lổng, những người bên dì út kia nhất định cũng sẽ bàn tán xôn xao về anh, đến lúc đó bố mẹ anh có lẽ cũng sẽ bị ghét bỏ.
Như thể xem ra phải đến tập đoàn Hãn Vũ giữ một chức vụ mới được.
“Tôi làm ở phía tập đoàn Hãn Vũ.” Lê Văn Vân cười nói.
Trần Mỹ Huyên ngạc nhiên nhìn nhìn anh rồi nói: “Tập đoàn Hãn Vũ, đó là công ty lớn đấy
nha.”
VietWriter
“Vận may tốt thôi.” Lê Văn Vân cười nói.
Họ không chú ý lúc họ đang nói chuyện thì ở một nơi cách đó không xa, Lê Hoán đang bưng một bình nước ép hoa quả, anh ta nở nụ cười u ám, đi qua từ bên cạnh Lê Văn Vân.
Lúc trên đường đi qua Lê Văn Vân, anh ta giả vờ loạng choạng, cả người ngã về phía Lê Văn Vân bên này, cùng lúc đó, nước ép trong ly của anh ta liền văng ra ngoài, tạt thẳng vào người Lê Văn Vân.
“Cẩn thận!” Trần Hi hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Đúng vào lúc này, Lê Văn Vân vốn đang ngồi đó thì liền đứng dậy với tốc độ cực kì nhanh, di chuyển qua bên cạnh hai bước, lúc di chuyển, chân anh khẽ móc vào chân của Lê Hoán!
Lê Hoán vốn dĩ giả vờ loạng choạng thì ngay khoảnh khắc này, cả người anh ta mất đi trọng tâm, bổ nhào tới chiếc ghế.
Bịch!
Đầu anh ta đập mạnh xuống cái ghế, cái ghế trượt ra, cả người anh ta tiếp tục ngã nhào xuống sàn nhà.
Ào ào!
Bình thủy tinh đựng nước trái cây trên tay anh ta bị vỡ, mảnh vỡ thủy tinh ghim vào trong tay phải anh ta, cả người Lê Hoán cũng ngã sõng soài xuống nền đất.
"A!"
Cơn đau ở tay khiến anh ta kêu lên một tiếng thảm thiết.
đối diện Lê Văn Vân, mẹ con Trần Mỹ Huyên đều kinh ngạc đến đời người ra. Lúc nãy họ thậm chí còn không nhìn rõ Lê Văn Vân rời khỏi chỗ ngồi như thế nào.
“Ôi chao, cậu cả Lê Hoán, cậu không sao chứ!” Nhìn thấy Lê Hoán ở dưới đất, tay còn chảy máu, Lê Văn Vân ngồi xổm xuống, giả vờ quan tâm hỏi han.
Ở cách đó không xa, Trương Dục vốn dĩ đang đứng xem kịch thì bây giờ sắc mặt cũng biến đổi.
Lê Hoán với cậu ta đã bàn bạc với nhau rồi, cậu ta biết Lê Hoán không thể nào thật sự muốn ngã xuống được, anh ta giả vờ ngã, chỉ vì tạt nước ép trái cây lên người Lê Văn Vân mà thôi. Bây giờ đột nhiên ngã xuống dưới đất, tất nhiên là Lê Văn Vân đã động tay động chân vào rồi!
Cậu ta vội vàng chạy đến, vừa đỡ Lê Hoán vừa mắng chửi Lê Văn Vân: “Lê Văn Vân, mẹ nó, anh làm cái trò quỷ gì vậy! Anh lại dám động vào Lê Hoán, anh tiêu đời rồi!”
Ở xung quanh, có rất nhiều đang ăn cơm đều nhìn sang bên này.
Lê Hoán được Trương Dục dìu đỡ thì từ từ đứng dậy, nhưng mà lúc này anh ta trông có vẻ vô cùng thảm hại.
Nước ép đó tạt hết lên cả người anh ta, có mấy mảnh vỡ thủy tinh ghim vào trong lòng bàn tay phải anh ta, cơn đau dữ dội làm cho biểu cảm trên mặt anh ta trông có chút biến dạng.
Anh ta nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, mẹ mày, mày dám chơi tao?”
Lê Văn Vân nhìn anh ta, sau đó cười mỉm nói: “Xem cậu nói chuyện kìa, tự cậu ngã rồi, tôi chỉ tránh một chút, sao lại thành tôi chơi cậu rồi. Cậu là cậu chủ nhà họ Lê, ở Lâm Hải này ai dám đối xử với cậu như thế chứ.”
Trương Dục sốt ruột, vội vàng nói: “Khi khô ấy, anh Hoán chỉ giả vờ ngã, muốn tạt nước ép vào anh, không thể nào tự ngã xuống dưới đất được.”
Nói xong câu này thì cậu ta hối hận rồi, bởi vì những ánh mắt xung quanh nhìn cậu ta đều trở nên có chút khác thường.
"Ồ” Lê Văn Vân sờ sờ mũi, nói: “Cho nên các người giả vờ ngã, tôi còn không được né, phải để cho cậu ta tạt nước trái cây lên người tôi mới được? Tôi né được rồi là tôi đã đắc tội, đúng không? Không lẽ có tiền thì có thể muốn làm gì thì làm?”
Trong đám người, có vài người không thể xem nổi nữa.
“Thế này cũng quá đáng quá rồi nhỉ!”
“Đã nghe từ lâu rồi, cậu hai nhà họ Lê này là Nhị Thế Tổ, hôm nay nhìn thấy quả nhiên là như vậy mà!”
“Đúng là không biết xấu hổ!”
Nghe thấy những lời nói của người xung quanh, sắc mặt Lê Hoán xanh luôn rồi!
Người khác không biết, nhưng anh ta rất rõ, anh ta bị ngã là vì bị Lê Văn Vân gạt chân anh
ta!