Lê Hàng vừa dứt lời, hiện trường liền trở nên ồn ào hỗn loạn, mà bên dưới, hô hấp của Lê Vĩnh Sanh cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.
Lời của Lê Hàng khiến hội trường trở nên nhốn nháo.
“Không phải chứ!”
“Không lý nào lại vậy, tôi nhớ Lê Cảnh An chỉ là chi thử của nhà họ Lê, Lê Trung Hằng không cần thiết phải đối phó với ông ta.”
“Liệu đây có phải là chiêu trò của Lê Văn Vân để rửa sạch tội danh cưỡng dâm của mình không?”
Xung quanh, những tiếng bàn luận cũng bắt đầu vang lên.
Liễu Bạch đứng dậy, cười khẩy, nói: “Lê Văn Vân, anh đừng tỏ ra hèn kém trước mặt mọi người như vậy nữa. Chủ Lê nắm quyền của cả nhà họ Lê, tại sao ông ấy lại phải ra tay với một người thuộc chi thứ như Lê Cảnh An? Bố anh dù có giỏi giang đến đâu thì nói trắng ra ông ta cũng chỉ là người làm công cho nhà họ Lê cả đời này mà thôi.”
Lê Văn Vân xoa mũi, nhìn Lê Hàng.
Vẻ mặt của Lê Hàng lúc này cũng hơi căng thẳng, thấy ánh mắt của Lê Văn Vân, ông ta liền giật nảy mình, vội vàng nói: “Là vì năm đó Lê Cảnh An thể hiện quá xuất chúng, ông cụ Lê Vĩnh Sanh định cho ông ấy nhập vào chi chính, còn trao cho ông ấy ba phần trăm cổ phần làm phần thưởng...”
Nói rồi, ông ta bắt đầu chậm rãi kể lại chuyện của năm đó.
“Cuối cùng để bôi nhọ danh tiếng của Lê Cảnh An, trong buổi họp mặt gia tộc, chúng tôi đã sai Lê Tử Thiện cho Lê Văn Vân uống thuốc mê. Sau đó lén lút đưa Lê Văn Vân đến khách sạn, tôi lấy điện thoại của cậu ta gọi cho cô Diệp Hinh, mời cô ấy đến đó, dáng người của tôi và Lê Văn Vân rất giống nhau.”
Cùng với giọng kể của ông ta, cả hội trường cũng dần trở nên yên lặng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là vụ bê bối lớn nhất trong giới hào môn thế gia của Lâm Hải.
Chỉ để có ba phần trăm cổ phần mà Lê Trung Hằng đã làm ra những việc điên rồ như vậy, còn Lê Văn Vân đã phải gánh tiếng xấu chín năm liền, thậm chí còn có khả năng phải ngồi tù cả đời.
“Chuyện xảy ra sau đó mọi người đều biết rồi, Lê Văn Vân và Diệp Hinh đều bị chúng tôi bỏ thuốc nên đã phát sinh quan hệ trong khách sạn. Sau đó sự việc trở nên ầm ĩ, ầm ĩ đến mức cả thành phố này đều biết..." Lê Hàng nói xong cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán.
Lê Trung Hằng ở bên cạnh không đứng vững được nữa, Lê Văn Vân túm chặt lấy vai ông ta, khiến ông ta không động đậy được.
Còn bên dưới, Lê Từ Thiện lại rất sốc, anh ta vốn tưởng rằng chuyện năm đó đã qua rất lâu rồi, Lê Văn Vân đã vào tù, chắc chắn không thể lật lại vụ án được nữa.
Dù Lê Văn Vân có ra tù, bọn họ cũng không quá để tâm.
Lê Văn Vân chẳng qua chỉ là một kẻ ngồi tù chín năm mà thôi, hoàn toàn không có căn cơ gì
Lâm Hải, không có vốn cũng không có tư cách để lật lại vụ án.