Lúc này Trần Nghị đi đến gần nói: “Anh Trịnh, anh đừng nóng giận, cái tên Lê Văn Vân chính là tên trai bao”
“Lê Văn Vân? Anh nói người bên cạnh Tịch Tịch sao? Anh quen anh ta sao?” Trịnh Hòa kinh ngạc nhìn Trần Nghị hỏi.
“Đúng!” Trần Nghị khách sáo đưa cho Trịnh Hòa một điếu thuốc, nói: “Anh ta là chồng cũ của bạn gái hiện tại Cao Phái, trước kia khuấn gạch ở công trường, còn bây giờ không biết tại sao lại giả làm bạn trai Đặng Hân Hân tham gia vào bữa tụ họp do ông Đỗ tổ chức vào hai ngày trước, trong bữa gặp mặt, dường như ông Đỗ CÓ quen anh ta.”
Đôi mắt Trịnh Hòa thoáng động: “Anh nói chính vì anh ta mà anh bị ông Đổ đuổi ra khỏi bữa
tiệc?”
“Đúng vậy, ông Đỗ không mời anh là vì không nhìn thấy thành tựu của anh.” Trần Nghị vội vàng nói: “Ngày hôm qua, trong quán bar của Phan Minh Vũ tôi đã tính dạy dỗ anh ta, cũng là ông Đỗ gọi điện thoại cho Phan Minh Vũ, nói Lê Văn Vân là bạn của ông ta, tôi mới bị Phan Minh Vũ đánh một trận, có điều Phan Minh Vũ sợ ông Đỗ, nhưng anh thì không!”
“Nói như vậy, anh ta chính là một người không tiền không quyền đúng không? Trong mắt Trịnh Hòa lóe lên một tia nham hiểm! Sau đó dùng sức nhéo mạnh lên đùi em gái trong lòng!
VietWriter
Đến bốn giờ chiều, Đỗ Tịch Tịch đã đưa Lê Văn Vân ra khỏi văn phòng.
Còn việc bây giờ chưa tới giờ tan làm, cô ấy hoàn toàn không quan tâm.
Dù sao đây là công ty nhà cô ấy, hai người lái xe chạy đến sân bay.
Trước cổng sân bay, Đỗ Tịch Tịch mang đầy vẻ mong chờ đứng ở một bên, cô nhình Lê Văn Vân đứng bên cạnh nói, anh yên tâm, nhất định không làm anh thất vọng, là đàn chị đã học cùng trường với tôi, được xem như hoa khôi của trường đại học Lâm Hải đó!”
Trong lòng Lê Văn Vân thoáng động: “Cô học ở đại học Lâm Hải sao?”
“Chẳng lẽ anh cũng vậy sao?” Đỗ Tịch Tịch kinh ngạc hỏi: “Hẳn là không đầu, tốt nghiệp đại học Lâm Hải thì không đến mức đi dọn gạch ở công trường!”
Khóe môi Lê Văn Vân run lên, không giải thích nhiều, Lâm Hải, chỉ là cố hương của anh mà thôi!
Không lâu sau, ở khu cửa ra đã lác đác có người đi ra.
Đỗ Tịch Tịch phất tay về một phía trong đó!
Vào ngay lúc này, lòng Lê Văn Vân bỗng nhiên rung lên, ngay sau đó, ánh mắt anh nhanh chống khóa chặt trên một người.
3
Đó là một người phụ nữ mặc váy đỏ, cô ta chỉ vừa xuất hiện đã hấp dẫn sự chú ý của vô số người đàn ông, cô ta đeo kính râm, dáng người cao cỡ một mét bảy mươi mấy, dáng người nóng bỏng được váy đỏ khắc họa vô cùng nhuần nhuyễn! Quả thật là cực phẩm của nhân gian!”
Dường như cô ta đã nhìn quen những ánh mắt này, vốn không hề để ý đến, kéo vali đi xuyên qua đám người.
Khóe môi Lê Văn Vân lộ một nụ cười lạnh, nói: “Xem ra Bùi Lượng chết, làm cho ông già Bùi Nghênh Tùng đứng ngồi không yên, không ngờ Hoa Hồng Đỏ đã tới Giang Thành rồi!”
“Lê Văn Vân, anh đang nhìn gì đó, nhanh đến đây, tôi giới thiệu cho anh một chút!” Đỗ Tịch Tịch nói.
Lê Văn Vân thu hồi ánh mắt, xoay người lại, lúc này, trước mặt anh đã có thêm ba người, hai nữ một nam!
Ngay khi ánh mắt Lê Văn Vân dừng trên người bọn họ, khi tầm mặt bọn họ thấy được Lê Văn Vân, ánh mắt hai bên đều thay đổi!
Ngay sau đó, ba người đối diện đồng loạt nói: “Là anh!”
Ở cửa sân bay, ba người nhìn Lê Văn Vân, vẻ mặt không giống nhau.
Trên mặt người nam mang theo vẻ châm chọc, một vẻ khinh thường.
Còn cô gái đứng bên cạnh anh, chân mang giày boot, dáng vẻ giỏi giang thành đạt, vẻ mặt của cô ta không quá đẹp, dường như còn có vẻ tức giận.
Mà một cô gái khác, mái tóc dài của cô xõa tung, trên người mặc một cái váy dài màu trắng, khuôn mặt kiều diễm mang vẻ lạnh lùng, ánh mắt nhìn Lê Văn Vân có ba phần phức tạp, ba phần hận thù, bốn phần kinh ngạc!
“Đàn chị, chị quen Lê Văn Vân sao?” Đỗ Tịch Tịch kinh ngạc hỏi.
Diệp Mộng không nói gì, mà người đàn ông bên cạnh lại châm chọc ẩn ý, nói: “Đương nhiên là quen, đây chính là cậu chủ của nhà họ Diệp ở thành phố Lâm Hải mà.”
Đỗ Tịch Tịch kinh ngạc nhìn về phía Lê Văn Vân.
Nhà họ Diệp ở Lâm Hải chính là dòng họ hàng đầu trong nước, nếu như Lê Văn Vân là người nhà họ Diệp ở Lâm Hải, vậy thì cô đã hiểu tại sao bố mình lại khách sáo với anh rồi.
Nhưng cô không ngờ rằng, khi cô mời người điều tra về quá khứ của Lê Văn Vân chỉ biết được trước đây anh chỉ là một công nhân bình thường ở công trường mà thôi.