Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 333: Làm người không thể tham quá
Chương 333: Làm người không thể tham quá
“Ui đệt, mẹ nó sao anh được nhiều thế!” Cố Bạch trợn to mắt nhìn Lê Văn Vân nói: “Chắc không phải anh đi bán mông đấy chứ!”
“Cút!” Lê Văn Vân không nhịn được sút cho anh ta phát: “Gặp được một cô gái hào phóng.”
“Chậc chậc, nhìn có vẻ như muốn bao nuôi anh thế?” Cố Bạch ngưỡng mộ nói: “Lão đại, nếu không thì anh giới thiệu em cho cô ấy đi, dạ dày em cũng không tốt lắm, bác sĩ bảo em không nên ăn cứng quá, chỉ được ăn cơm mềm thôi!”
“Ba người các cậu qua đây một lát!” Vào lúc này, một giọng nói vang lên bên cạnh họ.
Lê Văn Vân nhìn theo phía âm thanh, phát hiện Trần Ngôn Thông đã đứng ở đằng sau, đang vẫy tay với đám Lê Văn Vân.
Cố Bạch gật đầu, ba người đi qua bên đó.
Sau khi đi theo Trần Ngôn Thông làm việc, Cố Bạch vẫn chưa biết chuyện giữa Lê Văn Vân và Trần Ngôn Thông, mặt mũi anh ta vui vẻ nói: “Anh Thông, công việc của anh cũng được ghê, một tối tôi đã được hơn 900 tiền tips, nếu ngày nào cũng được vậy thì tốt ha. Thêm tiền lương nữa, mỗi tháng chúng ta phải được đến ba vạn lucca, cũng coi như là dân có thu nhập cao ở chỗ này nhỉ!”

Chương 333: Làm người không thể tham quá
Anh ta còn bày ra vẻ đắc chí nữa chứ.
Lý Thu là tay bắn tỉa, năng lực quan sát của anh ta cực kỳ tinh tường, thấy ý cười nơi khóe môi Lê Văn Vân, Lý Thu liền đi đến bên cạnh Lê Văn Vân hỏi: “Có chuyện gì rồi à?”
Lê Văn Vân cười nhẹ: “Chờ lát nữa anh sẽ biết.”
Bọn họ được Trần Ngôn Thông dẫn tới một con ngõ nhỏ phía sau quán bar, vừa mới đến gần, ý cười trên mặt Cố Bạch đã biến mất.
Anh ta phát hiện ra trong ngõ có mười mấy người đứng sẵn, mà mấy người này đều mặc quần áo nhân viên phục vụ quán bar.
Quy mô của quán bar này cũng lớn, nhân viên phục vụ bên trong cũng phải đến chục người.
Bọn họ đứng dựa vào tường hút thuốc, nhìn thấy Trần Ngôn Thông đi đến liền ném điếu thuốc xuống đất, cực kỳ cung kính chào: “Anh Thông!”
Mặt Trần Ngôn Thông lộ ra vẻ đắc ý, anh ta nhìn nhóm Lê Văn Vân nói: “Bọn họ và ba người các cậu đều giống nhau, đều là người làm dưới trướng tôi, bây giờ tính tiền lương ngày hôm nay cho các cậu!”

Chương 333: Làm người không thể tham quá
Nói đến đây, anh ta nói lớn: “Trước tiên các cậu giao tiền tips ngày hôm nay ra đây!”
Mười mấy người kia cực kỳ chủ động giao hết toàn bộ tiền tips cho Trần Ngôn Thông, hơn nữa trong lúc đó còn sờ trên người đối phương, dường như đang kiểm tra xem người kia có giấu tiền riêng hay không.
Trần Ngôn Thông nói: “Tôi thu một nửa tiền tips, không ý kiến gì chứ!”
Những người đó vội vàng nói: “Sao lại có ý kiến gì chứ, nếu không có anh Thông, ngay cả công việc này chúng em cũng không có kìa.”
Lúc này vẻ mặt Trần Ngôn Thông mới lộ ý cười, sau đó quay ra ba người Lê Văn Vân nói: “Ba người các cậu còn đứng ngây ra đó làm gì, nộp tiền tips ra đây. Tôi đã quan sát rồi, ba người các cậu tối nay thu được không ít nhỉ? Tự cậu bảo cậu được hơn sáu trăm, phía Lê Văn Vân chính mắt tôi nhìn thấy, chắn hẳn phải đến ba nghìn lucca… Trước tiên cứ nộp ra đã, tôi lấy một nửa, phần còn lại tôi trả cùng tiền lương hôm nay, láy nữa đưa cho các cậu một thể!”
“Ý anh là chúng tôi làm việc ở đây, tiền lương một ngày 200 bị anh ăn hoa hồng mất 50 thì thôi, tiền tips cũng phải nộp cho anh một nửa?” Cố Bạch hơi nheo mắt lại.

Chương 333: Làm người không thể tham quá
“Đừng phí lời nữa!” Trần Ngôn Thông cười khẩy: “Công ăn việc làm của mấy cậu là tôi tìm giúp, không có tôi thì các cậu sống ở thành phố Tội Ác này đã ngắc ngoải rồi, tôi lấy chút phần trăm đã làm sao? Mau giao ra đây!”
“Tôi giao cái con mẹ anh ấy!” Cố Bạch nhếch miệng nói: “Ông đây không giao anh làm gì được nào? Đánh ông chắc? Cái công việc này của anh ai thèm hiếm lạ gì?”
Sắc mặt Trần Ngôn Thông lạnh ngắt, anh ta phẩy tay ra hiệu cho những người khác, bọn họ lập tức bao vây nhóm người Lê Văn Vân lại.
Một người trong số đó nói: “Ba người các cậu là ma mới, các cậu có biết có được một công việc ở thành phố Tội Ác này khó khăn đến thế nào không? Không có anh Thông, mấy người các cậu còn không có cơm mà ăn ấy. Anh Thông ăn tí phần trăm thì đã sao?”
Cố Bạch bĩu môi: “Ông đây không làm nữa, hài lòng chưa! Cút ra tránh đường cho ông đây.”
Nói xong anh ta liền quay người định đi.
Anh ta là ai? Là Cố Bạch, là Người Gác Đêm số 15! Đường đường là người của tiểu đội 11762, làm sao nuốt trôi được cục tức này!

Chương 333: Làm người không thể tham quá
Vào lúc anh ta quay người lại, mấy người nọ lập tức chặn đường anh ta.
Cố Bạch lạnh mặt. Lúc này Lý Thu vỗ vai anh ta, ra hiệu bảo anh ta đừng nóng lòng, sau đó híp mắt cười nói với đám người: “Anh ta kéo bọn tôi đến đây làm, lấy 50 lucca tiền lương của mỗi người thì cũng thôi, mọi người đều nhịn, coi như là trả phí đi. Nhưng tiền tips vốn dĩ là khách cho chúng ta, sao các anh phải nộp một nửa cho anh ta? Kiếm chút tiền đâu có dễ dàng gì, nhận được chút tiền tips tự mình giữ dùng không vui à?”
“Cậu nhóc, cũng có chút đầu óc đấy, nhưng đừng mong lay động được bọn họ. Nếu tôi không có chút thủ đoạn thì làm ăn kiểu gì?” Trần Ngôn Thông đứng bên ngoài đám người, cười nhạo một tiếng, nói: “Mấy đứa này mới đến thành phố Tội Ác, chưa biết quy tắc ở bên này. Hôm nay dạy dỗ bọn họ một chút. À đúng rồi, đừng đánh vào mặt, ngày mai bọn họ vẫn còn phải đi làm nữa đấy!”
Ở thành phố này ra tay đánh người cũng không phải chuyện gì xa lạ.
Trần Ngôn Thông vừa dứt lời, trên mặt mấy người đã lộ ra nụ cười âm hiểm, áp sát về phía nhóm Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân bình tĩnh hít một hơi, sau đó bỗng lên tiếng: “Đừng đánh chết người!”

Chương 333: Làm người không thể tham quá
“Đã rõ!” Cố Bạch cười khẩy, anh ta đã không nhịn được từ lâu rồi.
Toàn thân anh ta lao lên phía trước, Lý Thu ở lại phía sau Lê Văn Vân bảo vệ anh.
Trần Ngôn Thông vẫn chưa kịp phản ứng lại, anh ta đã nhìn thấy một bàn tay chụp về phía đầu mình.
“Hả?” Anh ta vẫn chưa phản ứng lại, Cố Bạch đã tóm được gáy anh ta.
Sau đó, Trần Ngôn Thông chỉ cảm thấy một sức mạnh to lớn ập đến, anh ta không có một chút sức chống cự nào, đầu bị Cố Bạch liệng thẳng vào chỗ bức tường cách đó không xa.
“Rầm!”
“Á!”
Tiếng va đập và tiếng la thất thanh đồng thời vang lên, những người đang bao vây Lê Văn Vân vội vàng quay đầu lại nhìn.
Ở dưới đất, tiền tips tán loạn lung tung, còn Trần Ngôn Thông đang ôm mặt vừa lăn lộn dưới đất.

Chương 333: Làm người không thể tham quá
Mọi người đều nhìn thấy, trên mặt anh ta máu mũi đã be bét, mũi cũng bị đánh gãy rồi, nhìn là biết bị đập không nhẹ gì cho cam.
Đám người vây quanh Lê Văn Vân cũng bị dọa sợ, cả đám đứng ngây ra tại chỗ, không dám nói gì.
Những nhân viên phục vụ này đều là người dưới đáy xã hội, không có chống lưng, bọn họ ở đây làm việc cũng chỉ vì miếng cơm manh áo mà thôi.
Bây giờ thấy Cố Bạch dùng vài giây đánh Trần Ngôn Thông ngã nằm rạp ra đất, bọn họ đương nhiên hiểu được, chưa nói đến Lê Văn Vân và Lý Thu, chỉ riêng Cố Bạch này đã là một người rất lợi hại, bọn họ không dám chọc vào.
Lê Văn Vân và Lý Thu tách đám người ra đi đến, đứng trước mặt Trần Ngôn Thông, bình tĩnh quan sát anh ta.
“Các… các cậu lại dám ra tay với tôi!” Trần Ngôn Thông dường như đã bình tĩnh hơn, trên trán, trên mũi đều chảy máu ròng ròng nhưng vẫn đang nhìn chằm chằm Lê Văn Vân.
“Đây chẳng phải là quy tắc của thành phố Tội Ác à? Cá lớn nuốt cá bé thôi!” Lê Văn Vân cười bâng quơ nói với anh ta: “Bọn tôi làm việc ở đây, anh ăn phần trăm 50 lucca, chúng tôi không so đo, nhưng làm người không nên tham quá, cái gì lấy được thì lấy, không lấy được thì đừng thò tay vào.”

Chương 333: Làm người không thể tham quá
Nói đến đây, anh lại thản nhiên nói: “Lần này chỉ là cảnh cáo thôi đấy, tôi biết anh dám làm những chuyện này chắc hẳn cũng có chút thế lực chống lưng, nhưng có chống lưng cũng không vươn đến đây được, tôi không thèm để vào mắt. Anh có thể kêu bọn họ gây khó dễ cho chúng tôi, nhưng ba người chúng tôi lười gây chuyện chứ không có nghĩa tôi sợ. Nếu anh định thuê người đến đối phó với chúng tôi thì nhớ chuẩn bị chết đi.”
Lúc nói những lời này, giọng điệu của anh cực kỳ bình tĩnh. Nhưng mọi người lại cảm nhận được cảm giác rét lạnh. Khí thế đến mức này bọn họ cũng chỉ mới thấy ở trên người nhóm người cầm đầu thành phố Tội Ác này thôi.
Mà Lê Văn Vân dường như chỉ là một nhân viên mới ở tầng chót.
Lúc bấy giờ Lý Thu cảm nhận được da gà da vịt như nổi hết lên, anh ta nuốt nước miếng. Đợi đến khi anh ta lấy lại tinh thần đã thấy Lê Văn Vân nhặt 450 lucca lên khỏi đất, nói: “Đây là tiền lương cơ bản của bọn tôi!”
Trần Ngôn Thông không dám nói nữa, anh ta hơi sợ những lời vừa rồi của Lê Văn Vân.
Còn Lê Văn Vân sau khi lấy được tiền cũng không để ý bọn họ nữa, đi thẳng về căn phòng phía quán bar để thay đồ.

Chương 334: Sống cẩn thận dè dặt
Chương 334: Sống cẩn thận dè dặt
Lúc này trong phòng thay đồ không có ai, hầu hết mọi người đều đã thay quần áo xong và đã đi khỏi đó.
Sau khi ba người Lê Văn Vân trở về phòng, tìm thấy quần áo của mình, đang thay đồ thì Cố Bạch mắng mỏ nói: “Thằng khốn này không phải người mà, tự nhiên đòi lấy một nửa tiền boa, con mẹ nó chứ, thế mà mấy tên ngốc này cũng nhẫn nhịn được.”
Lý Thu cười nói: “Không phải ai cũng giống chúng ta, thật ra cũng giống như chú Lại, họ có thể làm việc trong quán bar này với mức lương bốn ngàn rưỡi, cộng với tiền boa sẽ là năm sáu ngàn là họ đã thoả mãn rồi, cũng cảm thấy như được ban ơn vậy. Hơn nữa có lẽ sau lưng Trần Ngôn Thông có thế lực chống lưng, bọn họ không dám đắc tội đâu…”
Lê Văn Vân gật đầu, đương nhiên anh không nghĩ xuất thân của Trần Ngôn Thông lại lớn như vậy, nếu thế thì anh ta đã không đến làm quản lý ở quán bar này.
Ở thành phố Tội Ác, có bao nhiêu năng lực thì ăn được bấy nhiêu tiền, mà cái gọi là năng lực chính là thực lực của chính bản thân.
Đỉnh cấp, ở thành phố Tội Ác có thể giống như cá gặp nước, thậm chí có thể tốt hơn bên ngoài, bởi vì ở đây có rất nhiều thứ khi ở bên ngoài không được tận hưởng.

Chương 334: Sống cẩn thận dè dặt
Cao cấp, ở thành phố Tội Ác có thể sống tốt, nhưng điều kiện tiên quyết là phải thông minh.
Hầu hết những người cao cấp ở ngoài thành phố bình thường đều là thế hệ giàu có thứ hai hoặc thường kiêu ngạo ương ngạnh, khi đến thành phố Tội Ác họ không cẩn thận đắc tội với ai đó, có thể sẽ bị chơi đến chết mới thôi. Đây cũng là lý do mà trước kia Phùng Vĩ nghe Lê Văn Vân nói sẽ đưa Phùng Cảnh Thiên và Phùng Tịnh Vũ đến thành phố Tội Ác lại vô cùng sợ hãi.
Bình thường Phùng Cảnh Thiên và Phùng Tịnh Vũ đã quen diễu võ dương oai, tới thành phố Tội Ác mà vẫn giữ kiểu cách như vậy thì khả năng họ muốn sống sót là rất khó.
Về phần dưới cấp cao trở xuống ngoài được đỉnh cấp bao bọc sống sung túc ra, còn lại đa phần giống như súc vật hoặc giống như bọn Lại Tuấn, sống bên cạnh rìa thành phố và bôn ba vì mưu sinh.
“Hừm, tôi không quan tâm anh ta là ai, lần sau còn đến đây gây rối thì ông đây sẽ chém một nhát dao cho chết.” Cố Bạch hùng hổ nói.
Lê Văn Vân mỉm cười, sau khi thay quần áo, họ đi ra ngoài, nhìn xung quanh và phát hiện ra Lại Tuấn đang đậu xe ở bên đường cách đó khoảng hai trăm mét!

Chương 334: Sống cẩn thận dè dặt
Ở gần quán bar này có rất nhiều xe sang, nếu ông ta đậu quá gần, có thể bị đuổi đi ngay lập tức.
Lê Văn Vân bước tới, nhìn qua cửa sổ thấy Lại Tuấn vẫn đang ngủ trong xe.
Quả thật ông ta đã rất mệt, ngày nào cũng phải dậy sớm, giờ lại còn tự mình đến quán bar đón anh nữa.
Lê Văn Vân cảm động, sau đó gõ cửa kính nói: “Chú Lại!”
Lại Tuấn giật nảy mình, vừa tỉnh dậy đã thấy ba người Lê Văn Vân ở ngoài cửa thì mỉm cười: “Tan làm rồi à, mau lên xe đi, tôi đưa mấy cậu về.”
Sau khi lên xe, Lại Tuấn quay đầu xe rồi hỏi: “Thế nào? Hôm nay thu hoạch khá không? Có nhận được tiền boa không?”
Biểu cảm của ba người Lê Văn Vân hơi kỳ lạ, họ hơi lo lắng rằng nếu nói ra con số đó thì sẽ kích thích đến Lại Tuấn. Ba người bọn họ tổng cộng kiếm được khoảng bốn ngàn sáu, tương đương với nửa tháng lương của Lại Tuấn.
Lại Tuấn cho rằng đám người Lê Văn Vân không kiếm được tiền boa nên cười nói: “Không sao đâu, mấy thứ như tiền boa cũng không cần thiết, mỗi người mỗi ngày một trăm lẻ năm là đủ rồi, sơ sơ đủ xài là được. Ở đây không sánh được với ở ngoài, tôi thấy có nhiều người ở bên ngoài tiêu tiền như nước, đến đây lại không sống nổi. Các cậu mới đến đã quen, coi như thích ứng tốt.”

Chương 334: Sống cẩn thận dè dặt
Lại Tuấn cho rằng đám người Lê Văn Vân không kiếm được tiền boa nên cười nói: “Không sao đâu, mấy thứ như tiền boa cũng không cần thiết, mỗi người mỗi ngày một trăm lẻ năm là đủ rồi, sơ sơ đủ xài là được. Ở đây không sánh được với ở ngoài, tôi thấy có nhiều người ở bên ngoài tiêu tiền như nước, đến đây lại không sống nổi. Các cậu mới đến đã quen, coi như thích ứng tốt.”
Lý Thu hắng giọng nói: “Kiếm được một ít, Lê Văn Vân kiếm được ba ngàn tiền boa trong một đêm, và chúng tôi cộng lại tổng cộng là bốn ngàn sáu tiền boa.”
“Cái gì?” Khi Lại Tuấn nghe thấy điều này, giọng ông ta run run và nói: “Cậu.. đêm nay kiếm được... bốn ngàn sáu?”
“Ừ.” Lê Văn Vân cười nói: “Ngày mai chúng ta sẽ đi mua một ít thịt về, từ nay về sau mỗi ngày chúng ta sẽ ăn thịt. Cô nhóc vẫn còn nhỏ, không có dinh dưỡng không được đâu. Yên tâm đi, không cần phải chia đều số tiền này.”
Lại Tuấn im lặng, ông ta lặng lẽ lái xe, sau đó thở dài nói: “Coi như số mệnh vậy, nhưng các cậu kiếm được tiền cũng rất tốt.”
Cố Bạch cười khà khà nói: “Vẫn phải cảm ơn chú Lại đã giới thiệu, nếu không chúng cháu đã không kiếm được số tiền này!”
Trong lòng Lại Tuấn vừa cảm thấy ghen tị vừa xúc động.

Chương 334: Sống cẩn thận dè dặt
Khi về đến nhà đã là khoảng ba giờ ba mươi phút sáng, Lê Văn Vân nói với Lại Tuấn: “Chú Lại, cảm ơn chú, mau tranh thủ ngủ đi!”
Lại Tuấn gật đầu, suốt dọc đường không nói một lời, tâm trạng quá phức tạp.
“Cũng được, các cậu cũng bận cả đêm rồi, mau tắm rửa đi nghỉ ngơi sớm đi.” Lại Tuấn nhìn đám người Lê Văn Vân nói.
Lê Văn Vân gật đầu, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Đúng rồi chú Lại, gần đây có nơi nào bán đồ dùng trong nhà không? Chẳng phải chúng ta đã kiếm được một ít tiền à? Cháu định ngày mai kêu bác sĩ Phạm đi mua vài vật dụng trong nhà.”
Lại Tuấn cau mày, sau đó nói: “Cô Nhược Tuyết trông rất đẹp, ở nơi này đừng nên để cô ấy xuất đầu lộ diện. Nơi này phức tạp, một cô gái đẹp rất dễ bị người ta để ý và bị lừa.”
Lý Thu gật đầu nói: “Được, vậy ngày mai chúng cháu sẽ tự mình đi mua.”
Sau đó Lại Tuấn gật đầu nói: “Từ đây đi qua ba con phố nữa là một nơi tương đối sầm uất ở khu Đông, ở đó có rất nhiều người bán nhiều đồ vật này nọ. Các cậu nhớ kỹ đừng cãi nhau với người ta, nếu thấy giá cao quá thì đổi qua nhà khác là được, đừng chọc vào chủ quán, họ có thể mở một cửa tiệm đều là những người có thân phận đấy.”

Chương 334: Sống cẩn thận dè dặt
Có thể thấy, Lại Tuấn sống rất cẩn thận dè dặt ở thành phố này.
“Cảm ơn chú Lại.” Lê Văn Vân nói.
“Vậy thì tôi đi ngủ đây, tôi hơi mệt.” Lại Tuấn nói.
Nói xong ông ta đi về phía phòng ngủ, Cố Bạch thở dài nói: “Này, hình như chú Lại bị kích thích, đoán chừng buổi tối cũng không ngủ được.”
Lý Thu đá anh ta một đá rồi nói: “Còn không phải tại tên chó nhiều chuyện này hả, tự nhiên nói ra thu nhập của chúng ta tối nay chi vậy?”
Cố Bạch bĩu môi: “Tôi chỉ muốn chia sẻ thôi mà, muốn để chú ấy thấy khả năng kinh tế của chúng ta cũng sẽ vui vẻ hơn.”
“Chú Lại là người sống rất cẩn thận dè dặt, không thèm tiền trong túi người khác, đó cũng không phải là tiền của chính mình.” Lê Văn Vân nói: “Có thể chú ấy không vui nhưng dì Chu sẽ vui đấy.”
“Ai thèm quan tâm ông ta chứ, chúng ta kiếm được nhiều cũng có thể cho họ sống khá giả mà.” Cố Bạch cười nói.

Chương 334: Sống cẩn thận dè dặt
“Tắm rửa, nghỉ ngơi đi!” Ba người cũng lười đun nước nóng, liền đi tắm nước lạnh, thay quần áo rồi lên tầng hai. Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà đang ngồi, nhìn thấy ba người Lê Văn Vân về bèn hỏi: “Công việc thế nào rồi?”
Lê Văn Vân thật thà đưa hết tiền cho Phạm Nhược Tuyết và nói: “Thu hoạch cũng không tệ!”
“Lão đại gặp một cô bé nhà giàu, đã cho anh ấy ba ngàn tiền boa. Tôi nghi ngờ cô bé đó đã thích lão đại chúng ta rồi, muốn bao nuôi anh ấy.” Cố Bạch vội vàng nói.
Phạm Nhược Tuyết hơi nheo mắt lại liếc nhìn Lê Văn Vân: “Mau nghỉ ngơi đi, ngày mai em và Vãn Hà sẽ đi mua sắm, dẫn cả Liễu Ngọc đi theo luôn.”
Lê Văn Vân cau mày nói: “Đưa cô ấy đi cùng… có sao không?”
“Với tình trạng tinh thần hiện tại của Liễu Ngọc mà cứ ở đây sẽ không tốt lắm. Ngày mai đưa cô ấy ra ngoài đi dạo, sức khoẻ của cô ấy đã khôi phục được một ít rồi.” Phạm Nhược Tuyết gật đầu nói: “Hơn nữa có em và Vãn Hà ở đây sẽ không có chuyện gì đâu.”
Quả thực, với kỹ năng của Phạm Nhược Tuyết và Trương Vãn Hà, chỉ cần họ không gặp mấy lão đại chân chính thì sẽ không có vấn đề gì lớn cả.
“Được rồi! Vậy anh đi nghỉ ngơi đây, các em chú ý nhớ trang điểm cho thật xấu vào.” Lê Văn Vân nói.
Sau đó cả ba người nhanh chóng đi ngủ.
Nói với phụ nữ là trang điểm để làm cho mình trông xấu xí hơn ư? Điều này là không thể!
Chín giờ sáng, sau khi ba người Phạm Nhược Tuyết dậy bèn ăn mặc đẹp đẽ, mang theo một xấp tiền lớn rồi đi ra ngoài!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK