Trong lúc Doãn Nhu và Đồng Tốn lời qua tiếng lại, anh đã đoán được nguyên nhân đại khái của chuyện này. Nếu giờ anh đã là một thành viên cùng đội với Doãn Nhu, vậy chuyện này, tất nhiên là anh sẽ giúp một tay rồi.
Với lại, Lê Văn Vân cũng rất khinh thường loại người như Đồng Tốn.
"Nhóc con, ngông cuồng thật đấy!" Nghe thấy câu nói này của Lê Văn Vân, một người trong đám cao thủ đỉnh cấp bỗng bật cười chế giễu anh, sau đó, chân khí trên người gã bùng nổ, lao thẳng về phía Lê Văn Vân.
Cùng lúc này, Lê Văn Vân cũng lập tức có hành động, chỉ trong chớp mắt anh đã xuất hiện trước mặt gã kia, sau đó giơ tay tung một quyền.
Đòn đánh cực nhanh của anh khiến tên kia hoàn toàn không kịp phản ứng lại, cả người gã bị đánh bay lên trời, ra khỏi khoảng sân, rơi tõm xuống hồ nước nhân tạo bên dưới, không rõ sống chết.
Khoảnh khắc Lê Văn Vân ra tay giết tên kia, con ngươi Đồng Tốn co lại, mặt mày biến sắc hét lên: "Siêu cấp!"
Lê Văn Vân giương mắt nhìn ông ta, sau đó mỉm cười đầy lịch sự.
Mặt mày Đồng Tốn lập tức xụ xuống.
Nếu chỉ có mình Doãn Nhu, ông ta quả thật không thèm để tâm đến, bởi ông ta không cảm thấy Doãn Nhu có thể uy hiếp gì tới ông ta.
Nhưng nếu là hai siêu cấp, vậy không dễ nói trước rồi.
"Nhãi ranh, cậu cũng biết nhà họ Đồng chúng tôi là ai đúng không? Nếu cậu và Doãn Nhu muốn ra tay đối phó chúng tôi, vậy nhớ cân nhắc kỹ hậu quả đấy!" Đồng Tốn đen mặt nói.
"Hậu quả gì?" Lê Văn Vân nở nụ cười khinh khỉnh, nói: "Trả lại nguyên câu cho ông, chỉ bằng ông ấy hả, chưa xứng cùng tôi nói hai chữ hậu quả đâu."
Cách nói chuyện của Lê Văn Vân vô cùng ngông cuồng, vẻ tự tin trên mặt anh càng khiến ông ta không ngờ tới.
"Cậu… rốt cuộc cậu là ai?" Đồng Tốn nghiến răng hỏi.
Lê Văn Vân ngẩng đầu, thản nhiên đáp lại: "Tôi, Lê Văn Vân!"
Nếu là lúc trước, khi Lê Văn Vân tự giới thiệu bản thân, anh sẽ thường nói thêm Người Gác Đêm số mấy vân vân, nhưng bây giờ anh đã rời khỏi Người Gác Đêm, nên cũng không tự giới thiệu như vậy nữa.
Nhưng khi ba chữ Lê Văn Vân vang lên, Đồng Tốn vẫn bị dọa cho giật nảy mình.
Chuyện Lê Văn Vân giết chết Demps đã gây nên sự oanh động cực lớn cho thế giới ngầm, vị trí thứ ba trên Thiên Bảng đã đổi chủ, Demps cũng biến mất khỏi Thiên Bảng, dù rất nhiều người không tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó nhưng cũng biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đồng Tốn nhìn Lê Văn Vân, không kiềm được mà đánh ực một cái, nói: “Lê Văn Vân, cựu Người Gác Đêm số không… cậu vậy mà lại giúp người của khu Tội Ác đối phó tôi? Cậy không biết những gia tộc lánh đời như chúng tôi đã ký kết hiệp định với Người Gác Đêm các cậu hả? Sao đây? Bây giờ cậu lại đại diện Người Gác Đêm chống lại tôi, định xé bỏ hiệp định này ư?"
Lê Văn Vân nhướng mày hỏi: "Hiệp định? Hiệp định gì?"
"Chúng tôi sẽ không xuất đầu lộ diện, không buôn bán, làm ăn, nếu tương lai chiến tranh nổ ra, sẽ giúp Người Gác Đêm các cậu chống lại “họ”.” Đồng Tốn nói: "Còn các cậu cũng đã đồng ý hợp tác với chúng tôi, sẽ không tiếp tục truy cứu chuyện quá khứ, đồng thời giúp chúng tôi xử lý sản nghiệp trong thành phố.”
Nghe vậy, trong lòng Lê Văn Vân có chút xúc động. Nhưng ngay sau đó anh lại bật cười chế giễu: "Tôi bây giờ đã không còn là Người Gác Đêm nữa. Với lại, dù tôi có là Người Gác Đêm, nhưng một khi biết những chuyện xấu xa mà ông đã làm, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông!"
Về mặt này, kỳ thật trước giờ giữa Lê Văn Vân và Vương Hồng luôn tồn tại xung đột, cách làm việc của Lê Văn Vân thiên về cảm tính, còn Vương Hồng thì tương đối lý tính. Dù đưa ra bất cứ quyết định gì, ông ta cũng đều nghĩ về đại cục cả! Thế nên, trong một số thời điểm, lòng kiên định của ông ta cũng không bền chắc và thuần khiết như vậy.
"Ai mà tin cậu không phải Người Gác Đêm chứ!" Đồng Tốn nhìn Lê Văn Vân, sau đó đe dọa: “Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu dám ra tay với tôi, tôi sẽ xem như Người Gác Đêm các cậu đã đơn phương xé bỏ hiệp định, người của ba gia tộc chúng tôi sẽ dẫn theo hơn trăm gã đỉnh cấp gia nhập vào Hồng Nguyệt, đứng ở chiến tuyến đối địch với Người Gác Đêm các cậu!"
Nghe thấy lời đe dọa của ông ta, hai mắt Lê Văn Vân híp lại, anh bình thản trả lời: “Uy hiếp tôi hả, cũng chỉ có ông già Vương Hồng kia mới xem xét tới đại cục mà thôi, nếu ông không nói mấy lời này thì còn đỡ, ông vừa nói xong, tôi lại cảm thấy loại người như ông đúng là cỏ mọc đầu tường, vào thời điểm quan trọng nhất chắc chắn sẽ quay lại đâm một dao, vẫn nên giải quyết sớm một chút mới tốt!"
Nói xong, anh nhìn về phía Doãn Nhu, nói: "Bà định xử lý thế nào?"
Doãn Nhu thở dài một tiếng, nói: "Ân oán của đời trước, tôi cũng không định đại khai sát giới, chỉ cần Đồng Tốn chết là được, tôi hy vọng có thể tự tay giết chết ông ta."
Lê Văn Vân liếm môi: "Biết rồi! Bà chỉ cần trông chừng kỹ mấy con cá tạp nham này là được!"
Quả đúng là như vậy, từ lúc Doãn Nhu đặt chân tới đây, cả khi hai bên đánh nhau trên cầu vượt, đối mặt với những người đó, bà không hề thẳng tay giết hại, mà chỉ đánh họ bị thương thôi.
Tay Lê Văn Vân vồ một cái, trong nhóm người kia, có người bỗng nhận ra thanh kiếm trong vỏ của mình đã bay ra ngoài, phi thẳng tới tay Lê Văn Vân. Ngay giây sau, Lê Văn Vân trực tiếp cầm kiếm lao về phía Đồng Tốn.
"Lê Văn Vân, Người Gác Đêm các cậu quả nhiên định trở mặt với chúng tôi phải không? Cậu sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay!" Đồng Tốn gào lớn.
"Hối hận con mẹ ông!" Lê Văn Vân mắng một câu, giơ kiếm lao tới.
…
Cùng lúc này, ở nội thành thành phố Du Châu, trong một căn biệt thự nọ, một ông già đang nằm trên xích đu, xích đu khẽ đung đưa, từ sảnh lớn vọng tới làn điệu dân ca, trên mặt ông cụ lộ vẻ hưởng thụ.
Trên vách tường trong sảnh lớn có treo mấy bức thư pháp, bức nào cũng như rồng bay phượng múa, vừa nhìn đã biết là bút tích của người nổi tiếng.
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện trên cánh tay để lộ ra ngoài của ông cụ có một bông hoa sen màu tím!
"Rầm! Rầm! Rầm!"
Đúng lúc này, tiếng đập cửa bỗng vang lên.
Lúc nghe thấy tiếng đập cửa, khóe miệng ông ta khẽ nhếch, sau đó phất tay một cái.
Bảo mẫu vội vàng chạy tới trước cửa, cửa vừa mở ra, một bóng dáng trông có hơi mỏi mệt xuất hiện trước cửa, đó chính là Bùi Nghênh Tùng!
Ông ta thở ra một hơi, tiến vào sảnh lớn, bước tới trước mặt ông cụ, sau đó cung kính chào: "Ngài Mặc!"
Ông cụ ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Bùi Nghênh Tùng, nói: "Sao lại chật vật như vậy?"
"Để né tránh Lê Văn Vân, tôi đã phải lái xe suốt cả đêm từ Lâm Hải về đây." Bùi Nghênh Tùng nở nụ cười khổ đáp lại.
"Một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch thôi đã có thể dồn ông tới đường cùng, nếu không nhờ tiến sĩ T ra tay giúp, có lẽ ông đã trực tiếp đi đời rồi." Ngài Mặc lắc đầu, thở dài thườn thượt: "Hồng Nguyệt là do chính tay tôi giao lại cho ông, nhưng biểu hiện những năm qua thật khiến tôi rất thất vọng. Ở trong tay ông, Hồng Nguyệt ngày càng sa sút, vô số sát thủ tử vong, kim bài sát thủ và hồng bài sát thủ, bây giờ chẳng còn bao nhiêu. Mà ông lại vì một thằng nhãi Người Gác Đêm mà phải trốn lên cao nguyên."
Bùi Nghênh Tùng cười khổ một tiếng đáp: "Không còn cách nào, thực lực của thằng nhóc kia thật sự có chút kỳ lạ! Cậu ta tiến bộ quá nhanh, giờ cậu ta đã lên tới siêu cấp, dù chủ tử có ra mặt, chỉ sợ cậu ta cũng sẽ gây ra không ít phiền phức!"
"Một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch mà thôi." Ngài Mặc nở nụ cười khinh thường.
"Là Ngài Mặc bảo tiến sĩ T đi cứu tôi sao?" Bùi Nghênh Tùng hỏi.
"Không phải, là Hoắc Kì Tư." Ngài Mặc lãnh đạm trả lời: "Tính ra thì, tôi vẫn cảm thấy tiến sĩ T nguy hiểm hơn Người Gác Đêm nhiều, người nọ quá thần bí."
Bùi Nghênh Tùng gật đầu, sau đó thở ra một hơi nói: "Không biết lần này Ngài Mặc tới tìm tôi là có chuyện gì!"
"Liên hệ với mọi người đi! Bảo họ toàn bộ tới Bắc Kỳ tập kết!" Ngài Mặc đứng dậy, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, quay sang nói với ông ta: “Mặt khác, liên lạc với Loan bà bà luôn, Tử Sắc Liên Hoa, chỉ còn lại ba người là tôi, bà ta, và Hoắc Kì Tư thôi, nếu bà ta không muốn đi…”
Nói tới đây, ông ta lấy ra một hộp sắt hình chữ nhật, bình tĩnh nói: "Dùng thứ này giết chết bà ta!"