Nói tới đây, ông ta lặng lẽ nhìn sang Lê Văn Vân, giọng điệu mang theo ý hỏi: “Một triệu?”
Lê Văn Vân hơi gật đầu.
Trong lòng Lôi Bân thở phào một hơi, nói: “Vậy được, lương hàng năm là một triệu, thứ hai cậu mang theo tài liệu nhận chức, đến làm cùng Khương Vĩ!”
Tôn Húc đứng bên cạnh đã dại cả người, anh ta ở tập đoàn Hãn Vũ cày cấy miệt mài nhiều năm như vậy, mãi mới có thể leo lên vị trí trưởng phòng marketing, tại sao bây giờ Ngưu Càn vừa tới đã bằng chức với anh ta?
Những người còn lại cũng trợn tròn mắt.
Con mẹ nó thế mà cũng được sao? Ông vừa nhìn người ta một cái, đã cho người ta lương một triệu một năm!
VietWriter
Trong nháy mắt, mọi người đều phát điên lên!
Khoảnh khắc Lôi Bân xuất hiện, tất cả mọi người đều quên bẵng đi chuyện thẻ kim cương của Lê Văn Vân.
Thẻ kim cương đối với họ mà nói, quá xa vời, cả đời này của họ cũng không thể có được.
Nhưng chuyện của Ngưu Càn và Khương Vĩ lại xảy ra ngay trước mặt họ.
Tập đoàn Hãn Vũ đấy, doanh nghiệp mà rất nhiều người cạnh tranh cũng muốn vào.
Bây giờ mới dăm ba câu nói, Ngưu Càn đã vào được, hơn nữa vừa vào tiền lương hằng năm liền lên đến trăm vạn tệ, cùng đẳng cấp với Tôn Húc.
Điều này khiến trong lòng mọi người đều tràn ngập hy vọng, họ hy vọng Lê Văn Vân có thể đề bạt họ, hoặc Lôi Bân có thể ngó ngàng đến họ, hoặc là nhìn trúng rồi nhận mình vào.
Tiền lương hằng năm trăm vạn tệ, trong mắt họ có lẽ là mục tiêu phấn đấu cả đời, nhưng đối với doanh nghiệp lớn như tập đoàn Hãn Vũ mà nói, bộ phận quản lý cơ bản phần lớn đều có thể đạt đến trình độ này.
Nhưng bây giờ, một người với mức lương hằng năm trăm vạn tệ đã đứng ngày trước mặt họ, mà nguyên nhân chính là Lê Văn Vân đã hỏi thêm một câu!
Hơn nữa chàng trai với mức lương hằng năm trăm vạn tệ này, vừa nãy vẫn chỉ là một người giao hàng, vừa nãy bọn họ còn coi thường cậu ta.
Sự thay đổi này thực sự quá lớn.
Họ nghĩ đến Khương Vĩ, đây là người đích thân Lôi Bân phỏng vấn, mức lương hằng năm của anh ta là bao nhiêu, chức vụ của anh ta là gì.
Tôn Húc nghĩ đến một điều, anh ta nhìn Khương Vĩ, trong lòng ngạc nhiên hỏi: “Chức vụ của Khương Vĩ chắc sẽ không cao hơn tôi đấy chứ!”
Thế nhưng Lôi Bân không tiếp tục hỏi những người khác nữa, anh ta mỉm cười, xua tay nói: “Vậy các người chơi vui vẻ, tôi đi trước đây.”
Mãi đến khi Lôi Bân rời khỏi phòng, tất cả mọi người mới ngồi xuống với vẻ mặt thất vọng, họ lặng lẽ nhìn Ngưu Càn và Khương Vĩ, vẻ mặt ghen tị.
Họ cảm thấy vận may của hai người quá tốt rồi, họ cũng biết rõ, hai người xem như một bước lên mây.
Mà Lê Văn Vân với tư cách là người chủ đạo lại che giấu chức vụ và danh tính, anh mỉm cười, lấy đôi đũa bắt đầu ăn.
Trên mặt Ngưu Càn lúc này vẫn là vẻ mặt ngơ ngác, cậu ta nhìn đám người Lê Văn Vân hỏi: “Lê Văn Vân, vừa nãy giám đốc Lôi không đùa đấy chứ, sao tôi có thể có tư cách đến tập đoàn Hãn Vũ làm việc chứ!”
Tôn Húc rất đồng tình, anh ta tức tối trong lòng nói: “Đúng vậy, mẹ kiếp anh không có tư cách, anh chỉ là một thằng giao hàng, anh không có tư cách có địa vị ngang tôi, nhưng mẹ kiếp bây giờ đích thân giám đốc Lôi đã lên tiếng, thì anh đã có địa vị ngang tôi rồi, mẹ kiếp!”.
Những lời này khiến lòng đố kỵ của những người kia càng dâng cao.
Diệp Mộng lắc đầu nói: “Ngưu Càn, yên tâm đi, chú Lôi lên tiếng đương nhiên không phải nói đùa, anh quay về chuẩn bị một số tài liệu, đến lúc đó cùng Khương Vĩ đến làm thủ tục nhậm chức là được rồi.”
Vưu Chí đứng bên cạnh, vẻ mặt có chút lúng túng.
Quay lại phía trước bàn với vẻ mặt xám xịt, liếc nhìn Tôn Húc hỏi: “Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy, Khương Vĩ thì không nói, sao tên ngốc như Ngưu Càn cũng có thể vào bộ phận quản lí của chúng ta.”