Ánh mắt Tôn Lượng nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe miệng mang theo một chút nghiền ngẫm.
"Cậu có quen biết với Lê Văn Vân này à?” Tôn Hạo hỏi với giọng điệu lạnh như băng: “Anh ta và Hoàng Gia Gia có quan hệ tốt như vậy, khẳng định cậu cũng có quen biết đúng không? Cậu cố ý không nói cho tôi biết, cậu biết sau khi tôi nhìn thấy anh ta và Vương Giai Kỳ ở cùng một chỗ thì tôi sẽ tức giận, sẽ trêu chọc anh ta, sau đó cậu bảo anh ta làm nhục tôi trước mặt nhiều người như vậy."
Tôn Lượng nhướng mày. Anh ta quay đầu lại, liếc mắt nhìn Tôn Hạo một cái rồi nói: "Anh nghĩ nhiều rồi!"
"Tôi nghĩ nhiều ư?” Tôn Hạo cười khẩy một tiếng nói: “Tôn Lượng, cậu nhớ cho rõ, hiện tại ở nhà, tiếng nói của tôi là lớn nhất. Tôi...”
"Anh nói nhảm thêm một câu nữa đi?" Lúc này, trên khuôn mặt tuấn tú của Tôn Lượng, thần sắc đột nhiên trở nên trong trẻo lạnh lùng, nói: “Tôn Hạo, không phải anh thật sự coi mình là nhân vật chính đấy chứ? Tất cả mọi thứ của anh hiện giờ là tôi chủ động tặng cho anh, anh hiểu chưa? Tôi không tranh, không có nghĩa là tôi không thể tranh, anh đừng có càn rỡ trước mặt ông đây nữa."
"Cậu, chỉ bằng cậu ư? Cho dù cậu có tranh, cậu cảm thấy trong nhà sẽ giao gia nghiệp kếch xù này cho cậu à?" Tôn Hạo cho anh ta một cái nhìn khinh thường.
Ánh mắt Tôn Lượng đột nhiên híp lại, anh ta nói: "Cho nên, anh đang ép tôi tranh với anh
sao?"
"Tôi..." Thần sắc Tôn Hạo chợt cứng lại.
Anh ta hơi hoảng rồi.
Tôn Lượng hừ lạnh một tiếng: "Tôi không có hứng thú quản lý gia tộc, nhưng không có nghĩa là anh có thể càn rỡ ở trước mặt tôi. Anh nhớ kỹ cho tôi, tất cả mọi thứ hiện tại của anh đều do tôi bố thí cho anh! Ngoài ra, tôi không quen với Lê Văn Vân, hôm nay tôi mới gặp anh ta lần đầu tiên. Nếu anh muốn gây phiền phức cho anh ta thì không liên quan gì đến tôi, đừng kéo tôi vào."
Sắc mặt Tôn Hạo u ám, sau đó nhẹ giọng nói: "Cậu và bốn cậu chủ Yên Kinh gì đó kia đừng nhúng tay vào là được."
"Vậy thì tôi không thể đảm bảo. Anh cũng thấy đấy, Hoàng Gia Gia có quan hệ không tệ với anh ta, quan hệ của anh ta và bố của Quách Vĩ Thịnh cũng tốt lắm!” Tôn Lượng thản nhiên
nói.
"Hừ, cậu mặc kệ là được.” Trong ánh mắt Tôn Hạo tràn ngập vẻ u ám.
Đối với tất cả những chuyện này, dĩ nhiên Lê Văn Vân không biết. Anh rửa mặt một chút rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Lúc này, trong nhà cũng chỉ còn lại một mình Hoàng Thi Kỳ.
Hoàng Thi Kỳ lúc này đang ngồi xếp bằng, trên tay cầm một viên đá xanh da trời.
Lê Văn Vân không làm phiền cổ ta.
Vết thương của cô ta đã bình phục đến bảy mươi, tám mươi phần trăm rồi.
Anh trở về phòng, vừa định nằm xuống thì lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Lê Văn Vân cầm điện thoại lên nhìn, phát hiện là Hoàng Hân đang gọi.
“Alo!” Anh trả lời điện thoại.
Lúc này, giọng nói của Hoàng Hân có hơi sốt ruột vang lên: "Lê Văn Vân, bác sĩ Phạm có ở đó không? Xin anh hãy để cho cô ấy qua đây ngay bây giờ."
“Sao vậy?” Sắc mặt Lê Văn Vân khẽ biến, anh hỏi.
“Ông nội của tôi... ông nội của tôi lên cơn sốc rồi” Hoàng Hân nói.
Sắc mặt của Lê Văn Vân đột nhiên thay đổi, vội vàng nói: "Cô đừng nôn nóng, hiện tại tôi sẽ liên lạc với bác sĩ Phạm, sau đó sẽ đến nhà cô ngay lập tức!"
Nói xong, anh trực tiếp cúp điện thoại, sau đó đi gọi Hoàng Thị Kỳ: "Đi, đi đến nhà họ Hoàng"
Hoàng Thi Kỳ không hỏi gì, vội vàng đứng dậy, chạy ra ngoài với Lê Văn Vân, Lê Văn Vân vừa chạy vừa lấy điện thoại di động ra, gọi cho Phạm Nhược Tuyết và nói: "Bác sĩ Phạm, mau chóng đến nhà họ Hoàng, ông cụ Hoàng nguy kịch!"
“Qua ngay!” Phạm Nhược Tuyết nói nhanh.
Cúp điện thoại, Hoàng Thi Kỳ hỏi: "Ông cụ Hoàng nguy kịch ư? Sao lại thế này?"
“Cụ thể là gì thì không biết, hiện tại chúng ta qua đó trước đã.” Lê Văn Vân nói.
Hoàng Thi Kỳ không hỏi thêm câu nào, hai người ngăn một chiếc xe và phóng nhanh qua.
Khoảng hai mươi phút sau, đến cửa nhà họ Hoàng, xe của họ dừng lại.
Lúc này trong nhà đèn đuốc sáng trưng, có hơn chục người mặc âu phục màu đen đứng ở cửa. Bọn họ mang kính râm, vẻ mặt ngưng trọng đứng ở cửa.
Ông cụ Hoàng quá quan trọng đối với nhà họ Hoàng, tương tự cũng quá quan trọng với Ngân hàng Tân Hải.
Nhìn thấy Lê Văn Vân và Hoàng Thi Kỳ đi tới, người ở cửa lập tức chặn đường bọn họ, nói: "Các người là ai?"
Lúc này, Hoàng Hân lao ra khỏi cửa và nói: "Mau tránh ra! Cho họ vào."
Nhóm người nhường đường. Hoàng Thi Kỳ trầm ngâm nói: "Bác sĩ Phạm đã đến chưa?"
“Vẫn chưa!” Hoàng Hân nói với vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt.
"Lê Văn Vân, anh đi cùng Hoàng Hân vào để xem tình huống cụ thể là gì đi. Tôi sẽ ở đây đợi bác sĩ Phạm" Hoàng Thi Kỳ nói.
Lê Văn Vân gật đầu!
Lúc này không phải lúc để nhún nhường Hoàng Hân vội vàng dẫn Lê Văn Vân vào trong nhà, vừa đi vừa hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?"
"Vốn dĩ gần đây ông nội còn rất khỏe. Tối nay, ông vẫn luôn đợi tôi và Hoàng Gia Gia trở về. Buổi tối ông ăn khuya một chút. Sau khi chúng tôi về cũng rất bình thường. Sau đó lúc ông đứng dậy định về phòng nghỉ ngơi thì bỗng nhiên lên cơn sốc." Hoàng Hân mím môi nói: "Bây giờ ông cụ Hầu Diệu Trần đã đến, đang khám cho ông nội!"
Hầu Diệu Trần là sư phụ của Hứa Giang.
Bọn họ nhanh chóng bước vào bên trong một sảnh lớn.
Lúc này đại sảnh rất yên tĩnh, bên trong có rất nhiều người của nhà họ Hoàng đang đứng.
Bao gồm cả Hoàng Gia Gia cũng ở trong đó. Anh ta ngồi một mình ở rìa, ủ rũ ôm đầu.
Ba thế hệ của nhà họ Hoàng, hai mươi ba mươi người đều đứng toàn bộ trong đại sảnh.
Trong toàn bộ nhà họ Hoàng, người quen biết Lê Văn Vân cũng không phải quá nhiều.
Khi nhìn thấy Hoàng Hân đưa Lê Văn Vân bước vào phòng, tất cả mọi người không khỏi sững sờ một lúc. Một người đàn ông trung niên bước tới, cau mày hỏi: "Hoàng Hân, đây là ai?"