Lê Văn Vân đi thang máy thẳng lên tầng ba, chẳng mấy chốc đã lên đến nơi. Chỗ này đã bày đầy bàn tiệc, bên trong cũng đã có rất nhiều người.
Hầu hết những người này đều tham dự sự kiện trong trang phục tham dự hội nghị, đúng là cách ăn mặc của Lê Văn Vân đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Sự việc của chín năm trước, quả thật đã gây xôn xao dư luận, đặc biệt là trong giới thượng lưu. Hầu hết mọi người đều biết nhà họ Lê đã sinh ra một kẻ gian dâm với con gái nhà họ Diệp, họ cũng đã từng nhìn thấy dáng vẻ của Lê Văn Vân.
Nhìn thấy Lê Văn Vân bước vào, nhiều người bắt đầu chỉ trỏ.
“Lúc trước nghe nói tên này đã về, còn tưởng rằng nói giỡn, không phải trước đây đã phán là tù chung thân sao?”
“Cũng không biết nữa, đoán chừng anh ta có quen biết với Lôi Bân, chắc là Lôi Bân kéo anh ta ra tù chăng?”
“Đúng vậy, anh nhìn xem anh ta đi thẳng tới chỗ Lôi Bân ngồi xuống kìa.”
“A, vừa rồi tôi nhìn thấy cô gái nhà họ Diệp chín năm trước cũng ở đó, chuyện này thật thú
vi."
Giữa cuộc nói chuyện, Lê Văn Vân vượt qua đám đông và đi thẳng về phía trước.
Tổng kết cuối năm của nhà họ Lê, vị trí ngồi rất được xem trọng, vị trí càng gần ở trung tâm thì địa vị ở Lâm Hải càng cao. Ví dụ như tập đoàn Hãn Vũ, doanh nghiệp hàng đầu như vậy, đương nhiên là ở vị trí gần phía trước nhất rồi!
Tất nhiên, vị trí đứng đầu vẫn là nhà họ Lê.
Lê Văn Vân đi qua đám đông và đến trước mặt Lôi Bân với Lê Cảnh An.
Lê Cảnh An nhíu mày, vẻ mặt không dễ coi cho lắm.
Rõ ràng là những tiếng chỉ trỏ bàn tán xung quanh khiến ông ấy không thể chấp nhận được.
Lê Văn Vân thở dài, nói thầm trong lòng: “Bố, chờ một lát, chờ một lát, sự thật sẽ rõ ràng ngay thôi.”
Anh bước đến cạnh bàn, kéo ghế ra và ngồi xuống.
Điều khiển Lê Văn Vân ngạc nhiên là những người ngồi trong bàn này đều là những người quen thuộc, ngoài Lê Cảnh An và Lôi Bân còn có đại diện của ngân hàng Tân Hải là Hoàng Lượng và Đặng Hân Hân, Trần Hi và Trần Mỹ Huyên của tập đoàn Hoàn Vũ, còn có một người đàn ông trung niên đeo kính tơ vàng mà Lê Văn Vân không biết.
Sắc mặt của Trần Mỹ Huyên và Trần Hi không được tốt cho lắm, họ chỉ lạnh lùng ngồi đó.
Lê Văn Vân chào họ, rồi liếc nhìn Lôi Bân trước khi đưa cà phê cho ông ta.
“Xin lỗi.”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai Lê Văn Vân.
Lê Văn Vân quay đầu lại nhìn thì phát hiện Lê Trung Hằng đang nhìn Lê Văn Vân và Lê Cảnh An cười nói: “Vị trí của hai người là ở cuối cùng”
Lê Cảnh An sửng sốt, Lôi Bân cười nhạt nói: “Bọn họ là thành viên của tập đoàn Hãn Vũ, ngồi ở đây thì sao chứ?”
“Đúng thật họ là người của tập đoàn Hãn Vũ.” Lê Trung Hằng cười nói: “Nhưng họ cũng là kẻ bại hoại của nhà họ Lê, là người mà nhà họ Lê không cần, có thể để họ ngồi ở vị trí cuối cùng là đã nể mặt lắm rồi. Nói trắng ra là bọn họ không có tư cách ngồi ở chỗ này.”
Lời nói của Lê Trung Hằng khiến hầu hết những người có mặt trên bàn đều phải nhíu mày.