Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Duệ vẫn phớt lờ sự uy hiếp của cô ấy, cậu ta nhìn Lê Văn Vân nói: “Anh không nghe hiểu tiếng người à? Anh cũng không nhìn lại bản thân mình đi, anh xứng ngồi ăn với Kỳ Kỳ sao? Tôi bảo anh đứng dậy, anh có nghe thấy không?”


Giọng của cậu ta đã thu hút sự chú ý của không ít người.


“Đó chẳng phải là Vương Giai Kỳ, hoa khôi trường chúng ta ư?”



“Người đàn ông ngồi đối diện cô ấy là ai vậy? Sao cô ấy lại dám ngồi ăn cùng người đó, còn bị Phương Duệ bắt gặp nữa chứ!”


“E là anh ta xong đời rồi! Trước đây những người có quan hệ tốt với Vương Giai Kỳ đều bị Phương Duệ đánh cho một trận!”


“Đúng vậy! Nhà Phương Duệ lại giàu có, trước đây hình như còn từng là xã hội đen, ở Lâm Hải ai dám chọc vào bọn họ chứ!”


Đúng thế, Phương Duệ là người nhà họ Vương, là em trai ruột của Phương Quân.




Trong tiếng bàn tán xôn xao, Lê Văn Vân cũng đã hiểu được đại khái chuyện gì đang xảy ra.


Anh mỉm cười, nhìn Phương Duệ nói: “Chẳng lẽ cậu không nhìn ra, Vương Giai Kỳ không hề thích cậu, thậm chí còn rất ghét cậu hả?”


“Đó là chuyện giữa tôi và cô ấy.” Phương Duệ dửng dưng đáp: “Anh đừng nói mấy lời thừa với tôi, mau cút đi.”


Lê Văn Vân SỜ mũi, sau đó ngẩng đầu lên, cười híp mắt lại, nhìn cậu ta nói: “Xem ra trường học đã không dạy dỗ cậu cẩn thận rồi!”


“Anh có cút không?" Sắc mặt Phương Duệ tối sầm xuống, hằm hè nhìn Lê Văn Vân. Cậu ta hoàn toàn không quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, thẳng tay nhấc một chiếc ghế đẩu ở bên cạnh, chỉ một ngón tay vào mặt Lê Văn Vân, hỏi: “Tôi hỏi lại anh một lần nữa, anh có cút không?”


Vương Giai Kỳ hơi biến sắc, vừa định nói gì đó thì một giọng nói đã vang lên: “Bỏ đồ xuống cho anh!”


Lê Văn Vân nhìn về phía phát ra âm thanh, thấy Phương Quân đang vội vàng len qua đám động chạy đến, túm lấy tay Phương Duệ, nói: “Em mau xin lỗi người ta đi!”


Lúc này, Phương Duệ và đám người đang xem kịch vui đều sửng sốt.


Khoảng cách từ nhà hàng thịt nướng và cổng trường Đại học Lâm Hải không xa, hai người Lê Văn Vân và Vương Giai Kỳ ngồi cùng nhau. Vương Giai Kỳ ngạc nhiên nhìn Phương Quân đang lao tới, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.


Đúng rồi, vừa rồi sau khi Phương Quân chơi bóng, đánh cầu ở Đại học Lâm Hải xong, cậu ta bảo Phương Duệ đến nhà hàng thịt nướng bên này gọi đồ ăn trước, còn cậu ta để bóng lên xe! Đến muộn một lúc, kết quả khi đến nơi thì thấy Phương Duệ đang xô xát với người ta!


Lúc đầu cậu ta cảm thấy không có gì cả. Bọn họ bắt nạt người khác là chuyện thường tình.


Kết quả là khi cậu ta nhìn thấy người ngồi ở đó là Lê Văn Vân, cả người cậu ta bị dọa đến nỗi muốn tè ra quần.


Lần trước trở về nhà, cậu ta kể chuyện đó cho bố mình là Phương Hàn Sơn, sau khi Phương Hàn Sơn nghe nói Lê Văn Vân có một ít quan hệ gì với Lôi Bân thì phản ứng không giống với bên nhà họ Liễu.


Bên nhà họ Liễu muốn đến tập đoàn Hãn Vũ để chất vấn!


Nhưng Phường Hàn Sơn thì bất kể như thế nào cũng không dám trêu chọc Lôi Bân. Phương Quân còn bị Phương Hàn Sơn đánh một trận, còn bảo cậu ta đến tập đoàn Hãn Vũ để xin lỗi Lê Văn Vân vào thứ hai!


Kết quả là, hiện tại lời xin lỗi chưa kịp nói ra, Phương Duệ đã cầm ghế định đánh Lê Văn Vân một lần nữa.


Cậu ta nghĩ đến Liễu Bạch đã từng ra tay trước kia, biết rõ nếu Phương Duệ làm như vậy, e rằng kết cục sẽ không nhẹ hơn Liễu Bạch. Cậu ta nhanh chóng tiến lên ngăn lại, nói: "Phương Duệ, mau xin lỗi Lê Văn Vân đi!"


Phương Duệ thì người ra, nhìn Lê Văn Vân nói: "Anh, anh điên rồi sao? Anh lại bảo em đi xin lỗi một tên ngốc như vậy à? Sao anh nhát gan vậy..."


"Bốp!"


Phương Quân nghe vậy, trực tiếp tát vào mặt của cậu ra một bạt tai, sau đó nhanh chóng cười làm lành với Lê Văn Vân: "Lê Văn Vân, đứa em trai này của tôi không biết trời cao đất rộng, nói chuyện không biết chừng mực. Anh đừng để trong lòng!"


Lê Văn Vân cười tủm tỉm nhìn hai anh em này, không nói gì!


Sắc mặt Phương Quân hơi thay đổi, sau đó cậu ta nói nhỏ điều gì đó vào tai Phương Duệ. Phương Duệ giật mình nói: "Anh ta chính là Lê Văn Vân ư?"


Phương Quân gật đầu nói: "Vậy nên mau xin lỗi đi, mẹ nó đừng có nói nhảm nhí nữa. Có nợ nần gì thì để về sau lại tính, hiện tại chúng ta đừng chọc giận anh ta!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK