Cái tên này Lê Văn Vân đã từng nghe thấy, cũng là một trong bốn cậu chủ Yến Kinh. Nhưng Lê Văn Vân vẫn chưa từng gặp, anh nhún vai nói: “Không quen”
“Phụt, haha!” Quách Chấn bật cười một tiếng, nói: “Nghe nói anh đem được việc kinh doanh của nhà họ Vương đến tập đoàn Trí Đạt, sau đó mới khiến hai người Vương Ý và Phùng Kính bị khai trừ, kết quả ngay cả Vương Hàn Lâm anh cũng không biết?”
Nói xong, anh ta lại cười khẩy nói: “Chỗ này không có chuyện của anh, tôi và cô gái này từ từ nói chuyện.”
Nói rồi anh ta căn bản không thèm để ý đến Lê Văn Vân nữa, quay lại nhìn Lâm Nhã nói: “Mỹ nữ, em nghe chúng tôi nói chuyện chắc cũng biết được thân phận của tôi rồi, vì vậy thêm bạn Wechat đi.”
Lâm Nhã mím môi, sau đó lắc đầu trả lời: “Xin lỗi, không cần đâu.”
Quách Chấn nháy mắt sửng sốt!
Anh ta dường như không ngờ được Lâm Nhã lại từ chối mình.
Trên thực tế, ở Yến Kinh, sau khi anh ta nói ra thân phận của mình, trong việc đi thêm bạn Wechat với con gái, anh ta trước giờ chưa bao giờ thất bại.
ở bên cạnh, hai người Trần Thiên và Phó Linh đều không nói chuyện, rõ ràng là có hơi kiêng kị và sợ hãi Quách Chấn.
Còn Lê Văn Vân nghe thấy lời của Lâm Nhã nói, khóe miệng không nhịn được vẽ lên một nụ cười.
Nụ cười này đúng lúc bị Quách Chấn bắt được.
Anh ta đột nhiên nhìn về phía Lê Văn Vân nói: “Anh đang cười nhạo tôi?”
“Nào có.” Lê Văn Vân sờ sờ mũi nói.
“Anh đang cười nhạo tôi!” Quách Chấn thẹn quá hóa giận.
Đúng vậy, lời từ chối của Lâm Nhã đã khiến anh ta không còn mặt mũi, lại nhìn thấy nụ cười của Lê Văn Vân càng làm anh ta tức giận không chịu được.
Nghe thấy lời của anh ta, Lê Văn Vân khẽ nhún vai nói: “Được thôi, thì tôi đang cười nhạo anh.”
“Anh..." Quách Chấn bị câu này của Lê Văn Vân càng chọc tức hơn.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Lê Văn Vân, sau đó nhìn xung quanh một lượt, cũng không ra tay mà chỉ cắn răng nghiến lợi nói: “Được lắm, Lê Văn Vân đúng không? Lê Văn Vân tập đoàn Trí Đạt đúng không? Tôi nhớ kỹ anh rồi, ngày mai ông đây sẽ cho mày thất nghiệp!”
“vầy” Lê Văn Vân lại nhún vai nói: "Anh cứ tùy ý.”
Vương Ý cười trên nỗi đau của người khác, nói với Lê Văn Vân: “Lê Văn Vân, cậu xong đời rồi.”
Quách Chấn trừng mắt nhìn Vương Ý một cái, giống như cảm thấy hơi mất mặt, lạnh giọng quát một tiếng: “Chúng ta đi!”
Nói xong, anh ta đi ra ngoài trước.
Đợi bọn họ đi rồi Lâm Nhã mới thở phào một hơi, cô ta VỖ VỖ lồng ngực mình, sau đó lại hơi lo lắng nhìn Lê Văn Vân.
Ở bên cạnh, Trần Thiên nhíu mày, nhìn Lê Văn Vân nói: “Thật ra cũng không cần làm vậy, cho anh ta cái Wechat, đơn giản cứ thế là xong chuyện rồi, không cần thiết phải sứt đầu mẻ trán với anh ta. Thế lực của nhà họ Quách ở Yến Kinh quá lớn, anh không cần phải cố cứng, lấy trứng chọi đá như vậy!”
Lê Văn Vân đá lông mày nhìn anh ta, cười nhẹ, không nói gì.
Vừa rồi lúc Quách Chân đến đây, cái tên này một quả rắm cũng không dám đánh, đến bây giờ lại ở đây nói mấy lời mát mẻ.
Không phải kẻ ngu thì là người xấu.
Là ngu, thì Lê Văn Vân cũng vẫn khôn hơn, còn nếu như là xấu, vậy có lẽ là tên này không muốn mình quá gần gũi với Lâm Nhã?
Phó Linh cũng nhìn Lê Văn Vân nói: “Lê Văn Vân, anh vẫn nên cẩn thận một chút nhé. Tập đoàn Phong Vân là công ty đứng đầu trong các doanh nghiệp trên thế giới đó. Anh.”
“Không sao đâu.” Lê Văn Vân cười nói.