Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bàn tay của Diệp Hinh đặt trên tách cà phê hơi di chuyển chiếc tách, cô ta lẩm bẩm nói: "Tôi tin."


"Hửm?" Lê Văn Vân bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp hinh.





Diệp Hinh thở dài một hơi, không giải thích những lời này mà tiếp tục nói: "Chuyện lúc đó tôi cũng đáng trách. Khi ấy tôi đã phản ứng thái quá, cầm dao đuổi theo anh chém mấy con phố, khiến cho chuyện này không thể giấu được. Nếu như chúng ta âm thầm giải quyết, âm thầm thương lượng, ví dụ sau khi tốt nghiệp chúng ta sẽ kết hôn chẳng hạn, có lẽ lúc đó mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng trôi qua."


Trong lòng Lê Văn Vân hơi khựng lại một chút!


Diệp Hinh ngẩng đầu nhìn Lê Văn Vân, viền mắt ửng đỏ: "Nhưng mà khi đó người nhà tôi đã biết chuyện, bọn họ cảm thấy mất thể diện, làm lớn chuyện rồi không vãn hồi lại được nữa..."


"À." Nói tới chỗ này, Diệp Hinh xoa viền mắt hơi ướt, sau đó nói: "Thất lễ rồi."


Lê Văn Vân nhíu mày, tính cách của Diệp Hinh bây giờ khiến anh có chút không quen.



VietWriter.vn



"Nói tóm lại, tôi tin tưởng anh trước đây đã bị hãm hại, nếu như có chuyện gì cần tôi giúp một tay, tôi sẽ hỗ trợ anh." Diệp Hinh mở miệng nói.


Lê Văn Vân cảm thấy buồn cười, anh tuyệt đối không nghĩ tới, Diệp Hinh tìm anh là chủ động muốn giúp đỡ.


"Không cần, chuyện này liên lụy đến rất nhiều người. Vừa rồi nhà họ Lê đã biểu thị rõ ràng là không muốn tôi tiếp tục điều tra, rất có khả năng chuyện này dính líu đến cao tầng của nhà họ Lê. Không cần phải đặt cô vào vòng nguy hiểm, hơn nữa, tôi cũng đã có đầu mối." Lê Văn Vân vừa cười vừa nói.


Diệp Hinh ngẩn người, nhìn Lê Văn Vân trước mắt, sau đó cười nói: "Có cảm giác anh đã chững chạc và thành thục hơn rất nhiều so với chín năm trước, tốt quá rồi!"


Lê Văn Vân luôn cảm thấy bầu không khí có chút xấu hổ, anh ho khan một cái rồi nói: "Ừm, nếu như không có chuyện gì khác, tôi về nhà trước, bố mẹ vẫn đang chờ tôi ăn cơm!"


"Thêm wechat đi!" Diệp Hinh mở miệng nói.


Trong lòng Lê Văn Vân cảm thấy có chút không tự nhiên.


Dù sao Diệp Hinh cũng đã trở thành vợ của người khác, trước đây mình và cô ta còn từng gần gũi da thịt, nếu thêm wechat thì có cảm giác như đang cắm sừng chồng cô ta vậy!


Thế nhưng anh cũng không thể nào cự tuyệt thỉnh cầu này, dù sao thì Diệp Hinh cũng là người bị hại lớn nhất trong chuyện xảy ra năm đó.


Tuy anh cũng bị hãm hại, nhưng cũng coi như nhân họa đắc phúc, được gia nhập vào Người Gác Đêm, cho nên mới có anh của ngày hôm nay.


"Đi nhé!" Lê Văn Vân gật đầu.


Sau khi thêm wechat, anh rời khỏi quán cà phê cứ như đang chạy trốn.


Thấy bóng lưng của Lê Văn Vân, Diệp Hinh vén tóc mái của mình. Cùng lúc đó, đầu lông mày có một tia ai oán lóe lên, cô ta thì thào nói: "Còn là một người đàn ông ngay thẳng!"


Đi tới bên lề đường, Lê Văn Vân thở dài một hơi.


Ở cùng với Diệp Hinh còn không bằng để anh đi đánh nhau với mấy lão đầu Người Gác Đêm một trận!


Đến trước cửa nhà, anh mới thở phào một hơi. Lúc này, điện thoại di động của anh bỗng nhiên vang lên, Lê Văn Vân nhận cuộc gọi: "Alo, Hân Hân, làm sao vậy?"


"Lê Văn Vân!" Đặng Hân Hân nhỏ giọng nói vào trong điện thoại: "Anh có thể đi theo tôi đến buổi đấu giá đồ cổ không?"


Không đợi Lê Văn Vân trả lời, Đặng Hân Hân liền vội vàng nói: "Có một người đàn ông cứ quấn lấy tôi, muốn đi cùng với tôi. Tôi có chút lo lắng anh ta sẽ làm gì tôi."


Lê Văn Vân trầm ngâm, gật đầu một cái rồi nói: "Được, gửi địa chỉ cho tôi."


"Ở khách sạn Phú Thịnh, tôi ở cửa chính khách sạn chờ anh." Đặng Hân Hân vội vàng nói.


Lê Văn Vân gật đầu, cúp điện thoại, sau đó anh lại gọi một cuộc điện thoại cho Lê Cảnh An nói rằng: "Bố, bạn con hẹn đi ăn, con không về nhà ăn cơm đâu ạ."


Lê Cảnh An sửng sốt một chút, sau đó giọng nói trở nên ngưng trọng: "Lê Văn Vân à, Diệp Hinh đã kết hôn rồi, con."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK