Lê Văn Vân kéo một cái ghế đẩu ngồi ở trên ban công, ánh mắt nhìn về phía trước, bình tĩnh
suy nghĩ
Anh không có ý định đi ngủ.
Lúc này, trong lòng anh có một sự gấp rút vô cùng lớn.
Lâm Hải lúc hừng đông, ở một hướng khác, lúc này là một khoảng cát bay đá chạy, cùng những âm thanh khác nhau thỉnh thoảng lại nổ ra giữa rừng cây. Ngay sau đó, một bóng người mặc quần áo đen và cầm một con dao trong tay xông ra khỏi rừng cây, hung hăng đánh xuống đất. Trong nháy mắt này, mặt đất thoáng sụp đổ, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu.
“Từng là số 2 của Người Gác Đêm, cũng chỉ có như thế thôi!” Trong bóng tối, một giọng nói thản nhiên vang lên.
Đúng vậy, bóng người bay ra này là Hoàng Thi Kỳ!
Hoàng Thi Kỳ lẫn người tại chỗ, phun ra một bảng màu, vẻ tức giận lóe lên trên khuôn mặt xinh đẹp. Ngay sau đó, trên thân thể của cô dường như có một làn sóng khí dập dờn rời đi. Đồng thời, hai chân cô ấy dùng sức, cả người phóng ra với tốc độ cực nhanh, chạy về phía xa.
Trong nháy mắt cô ấy chạy đi, bên trong rừng cây có một bóng người chậm rãi đi ra. Trong anh ta có vẻ khoảng ba mươi tuổi, mặc quần áo thể thao bình thường, bước ra ngoài sờ mũi mình.
“Rất xinh đẹp, tôi thích!” Anh ta liếm môi, cười tủm tỉm nhìn về hướng Hoàng Thị Kỳ rời đi.
Chẳng mấy chốc, một người nước ngoài tóc vàng chạy đến và hét lên: "Anh mau đuổi theo giết cô ta, giết cô ta cho tôi!"
Người đàn ông mỉm cười, quay phắt đầu lại liếc mắt nhìn người nước ngoài kia một cái.
Sắc mặt của người ngoại quốc run lên, trên mặt tràn đầy vẻ sợ hãi, không dám nói nữa.
Một đêm lặng lẽ trôi qua!
Trên ban công, Lê Văn Vân từ trên ghế chậm rãi mở mắt ra, tia nắng ban mai đầu tiên hiện lên trong mắt anh.
Anh ngồi trên ban công rồi ngủ thiếp đi.
"Trưa rồi!"
Lê Văn Vân đứng dậy, chậm rãi thở phào một hơi.
Sau khi tắm rửa qua loa, ăn sáng xong, anh cùng với Lê Cảnh An đến công ty trước. Lần này, anh không trực tiếp chuồn đi mà theo Lê Cảnh An vào trong công ty.
Bởi vì đã tới một lần nên anh vẫn còn nhớ văn phòng của Lôi Bân. Khi lên đến tầng cao nhất, anh tạm biệt Lê Cảnh An và bước vào trong văn phòng của Lôi Bân.
Nhìn thấy Lê Văn Vân đi vào, Lôi Bán toét miệng cười nói: "Cậu tính ra được rồi. Cậu đã chờ ngày này suốt chín năm rồi phải không?"
Lê Văn Vân sờ sờ mũi, cười hỏi: "Bao lâu nữa qua đó?"
"Cậu ở chỗ tôi đợi một lát đi. Tôi còn phải họp buổi sáng, phải thu xếp một số việc mới được. Bây giờ bên nhà họ Lê có lẽ đang rối tung cả lên rồi, còn kiên quyết phải tổ chức tiệc tổng kết cuối năm này, phỏng chừng là muốn mượn sức một số người thông qua bữa tiệc này.” Lôi Bân nói.
“Vậy tôi sẽ đập cho bọn chúng nát bấy” Lê Văn Vân khẽ cười nói.
“Có nắm chắc không?” Lôi Bân hỏi: “Tên Lê Hàng có thể phản bội không?”
“Vậy là đủ rồi” Lê Văn Vân thản nhiên nói: “Ông ta đã ở chỗ Người Gác Đêm một tuần, chắc hẳn biết cân nhắc một ít chuyện. Tần Quốc Thành cũng sẽ chăm sóc ông ta chu đáo.”
“Cũng đúng, Tần Quốc Thành rất có thủ đoạn xử lý người khác, chỉ e đã làm Lệ Hàng phát điên rồi.” Lôi Bạn vui vẻ hớn hở nói: “Được rồi, bây giờ cậu chơi trong văn phòng của tôi đi, tôi đi họp trước!"
Lê Văn Vân gật đầu.
Khoảng mười giờ, Lôi Bân đưa Lê Văn Vân và Lê Cảnh An xuống cầu thang, sau đó ba người họ đi chung xe, Lê Văn Vân lái xe về phía nơi tổ chức tiệc.
Địa điểm tổ chức bữa tiệc là một nhà hàng năm sao của chính nhà họ Lê có tên khách sạn Thịnh Tinh".
Nơi tổ chức tiệc ở lầu ba. Lầu ba rộng lớn có sức chứa gần một ngàn người, toàn bộ lầu này là một sảnh tiệc rất lớn.
Trong xe, thoạt nhìn Lê Cảnh An có chút bất an.
Sau chín năm, ông ấy lại tham gia buổi họp tổng kết cuối năm của nhà họ Lê, cũng đi giáp mặt với những người đã từng là người thân của ông ấy ở nhà họ Lê.