“Vân Sơn à!” Lê Vĩnh Sanh sờ sờ đầu mình: “Chẳng lẽ anh còn chưa hiểu rõ sao? Lôi Bân hoàn toàn không phải là người chủ đạo trong chuyện này.”
“Ý của ông là?” Liễu Vân Sơn nhìn ông ta.
Mọi người cũng nhìn về phía Lê Vĩnh Sanh, Lê Vĩnh Sanh thở dài nói: "Các người không phát hiện à? Mọi chuyện bắt đầu từ khi Lê Văn Vân trở về Lâm Hải. Khi trở về Lâm Hải, cậu ta đã có quan hệ thân thiết với Lôi Bân. Sau đó bắt đầu điều tra chuyện của cậu ta, cho đến tuần trước mới bắt đầu bùng phát."
“Ý của ông là, Mạc Phi chính là Lê Văn Vân, cũng là người chủ đạo?” Liễu Vân Sơn hỏi: “Ông điên rồi, dựa vào đầu là cậu ta chứ?”
"Tôi không biết tại sao, chắc là trực giác." Lê Vĩnh Sanh thở dài và nói: "Nếu Lôi Bạn có thể kiểm soát tất cả những điều này, nếu ông ta có sự hỗ trợ đầy đủ của Ngân hàng Tân Hải phía sau, với tính cách của ông ta, ông ta đã bắt đầu động tay động chân rồi. Bây giờ, tất cả những điều này quá trùng hợp, tôi buộc phải suy nghĩ theo hướng này!"
Vẻ mặt Liễu Vân Sơn khẽ động. Sau khi nghĩ lại, ông ta vẫn cảm thấy điều đó là không thể.
Lê Vĩnh Sanh thở dài, sau đó nhìn Lê Hoán bên cạnh nói: "Lê Hoán, buổi tối giúp ông đến nhà Lê Cảnh An, đồng thời gọi Lê Lan tới."
Lê Lan là con gái đến từ dòng thứ của nhà họ Lê, khi còn bé đã có một mối quan hệ không tồi với Lê Văn Vân.
Nhưng sau tai nạn của Lê Cảnh An, để bảo vệ chính mình, bọn họ cũng cắt đứt liên lạc với Lê Cảnh An.
“Chuyện này... không cần thiết, tôi nghĩ Lê Văn Vân chỉ là con tốt của Lôi Bân mà thôi.” Bên cạnh, Liễu Vân Sơn lắc đầu nói.
Lê Vĩnh Sanh thở dài lắc đầu!
Lê Văn Vân ở lại chỗ Phạm Nhược Tuyết cho đến tối. Hoàng Thị Kỳ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại!
Lê Văn Vân đến xem nhiều lần, sắc mặt Hoàng Thị Kỳ tái mét, vẫn đang trong tình trạng hôn mê. Lê Văn Vân đau lòng không thể chịu được nhưng cũng không biết làm thế nào.
Vào buổi chiều, trên mạng có rất nhiều tiêu đề của thành phố Lâm Hải phanh phui những chuyện về nhà họ Lê, gây náo động xôn xao!
Thị trường chứng khoán của nhà họ Lê lại bắt đầu sụp đổ và bắt đầu rớt giá điên cuồng!
Tất nhiên, Lê Văn Vân đã không quan tâm đến tất cả những điều này. Buổi tối dùng bữa xong, trong lòng anh có chút không yên, dự định về nhà sẽ đánh tiếng với bố mẹ để chuyển đến chỗ Phạm Nhược Tuyết.
Sau khi chào Phạm Nhược Tuyết, Lê Văn Vân vội vã về nhà!
Vừa đến cửa nhà, Lê Văn Vân khẽ nhíu mày. Ở nhà, anh nghe thấy rất nhiều tiếng nói.
Anh nghe thoáng qua một lúc, đại khái có khoảng mười mấy người.
"Cảnh An à, khi anh còn ở nhà họ Lê, tôi đối với anh cũng đâu có tệ lắm. Quả thật lúc trước cũng thấy anh có năng lực tốt, còn dự định đề bạt anh vào dòng chính." Giọng của Lê Vĩnh Sanh vang lên: "Về chuyện lúc trước chúng tôi cũng rất bất đắc dĩ. Đối với gia đình lúc đó, thanh danh thật sự quá kém."
“Đúng đó, Cảnh An, không cần thiết phải làm ầm ĩ ra như thế này” Một giọng nói khác tiếp theo vang lên: “Tất cả mọi người đều là chảy dòng máu của nhà họ Lê. Ông cụ Lê Vĩnh Sanh còn nói có thể ghi tên các người vào gia phả. Anh hãy nói chuyện với chủ tịch Lôi một chút, bảo ông ấy giơ cao đánh khẽ đi!”
Lê Cảnh An cau mày nói: "Tôi thực sự không quan tâm đến những chuyện ở tập đoàn Hãn Vũ."
Lê Vĩnh Sanh cân nhắc và nói: "Vậy thì anh để tôi và Lê Văn Vân nói chuyện riêng được không?"
“Lê Văn Vân không có ở nhà, sau khi rời khỏi khách sạn thì nó đã đi rồi.” Lê Cảnh An vội nói.
Lê Văn Vân cau mày, trực tiếp đi tới cửa, để hổng ra, nhàn nhạt nói: "Lúc đầu đuổi ra ngoài thì cũng thôi đi, mọi người không ai nợ ai. Nhưng cách làm của các người lại là bỏ đá xuống giếng, lo lắng bố tôi lại trỗi dậy, cứ thế nhằm vào chúng tôi hết lần này đến lần khác. Bây giờ sự thật lộ ra, các người lại bảo chúng tôi hãy dừng tay lại? Về phần gia phả nhà họ Lê của các người, xin lỗi, tôi thực sự không có hứng thú lắm!"
“Lê Văn Vân!” Lúc này mọi người đều hướng mắt về phía cửa, Lê Văn Vân bình tĩnh bước vào phòng, nhìn mọi người trong phòng.
Khi ánh mắt anh rơi vào một cô gái trạc tuổi hai mươi, lông mày anh khẽ cau lại!
Đồng thời, anh cười khẩy nhìn Lê Vĩnh Sanh.
Khuôn mặt của Lê Vĩnh Sanh trông già đi rất nhiều, ông ta ngồi trên xe lăn, trong phòng có rất nhiều người.