Mục lục
Chiến Lang Ở Rể - Lê Văn Vân - Nguyễn Vũ Đồng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Họ rất coi thường việc Khương Vĩ bị đuổi, bởi vậy nếu nói chuyện này ra thì có lẽ sẽ làm trò cười cho thiên hạ.


Trong mắt Vưu Chí, Lê Văn Vân vẫn là kẻ hiếp dâm vừa mới ra tù, không hơn không kém.


“Thấy chuyện bất bình mà thôi.” Lê Văn Vân thản nhiên nhìn anh ta.


“Tôi làm vậy đó, thì sao?” Vưu Chí cười khẩy nói: “Sao nào? Cậu tính ra mặt thay cho cô ấy à? Cậu xứng sao? Lê Văn Vân, ngay từ lúc còn đi học ông đây đã không ưa cậu rồi đấy, lúc đó cậu vẫn còn là người nhà họ Lê nhưng bây giờ cậu là cái thá gì chứ? Cậu chẳng là cái thá gì cả, ít sĩ diện trước mặt ông đây đi. Còn nữa, tôi không cần biết cậu làm thế nào mà quen được Trần Phi nhưng sau này hãy tránh xa cô ấy ra.”



Vừa nói, anh ta và đám người kia vừa tiến sát lại.


Vưu Chí cười gằn nói: “Lần này tôi sẽ dạy cho cậu một bài học trước đã. Dần thằng chó này một trận cho tôi.”


Bốp.


Anh ta vừa dứt lời thì phát hiện Lê Văn Vân đã đặt chiếc hộp trong tay xuống đất, sau đó vung tay lên tát vào mặt anh ta.


Vưu Chí chỉ cảm thấy trên mặt có một trận đau rát như lửa đốt.


Anh ta nổi giận đùng đùng, trợn to mắt nói: “Con mẹ mày, dám đánh tao à?”




Những người phía sau vừa định lao tới thì Lê Văn Vân đã đưa tay trái ra kéo Vưu Chí lại đấm anh ta một đấm, ngay giữa mặt.


Vưu Chí bị đánh tới mức nổ đom đóm mắt, sống mũi bị gãy, máu cam bắt đầu chảy ra.


Trần Phi đứng bên cạnh Lê Văn Vân mà không khỏi đưa tay che miệng, không ngờ Lê Văn Vân không thèm nói gì mà đã ra tay đánh Vưu Chí luôn.


Nhìn thấy bộ dạng thảm hại của Vưu Chí, cô ta cảm thấy như trút được một nỗi tức giận.


Trong khoảng thời gian này, cô ta gần như bị Vưu Chí dồn ép cho sắp điên lên.


Phía sau Vưu Chí có người xông lên giúp, ngay khi anh ta vừa lao tới thì Lê Văn Vân thản nhiên liếc nhìn rồi tung ra một đạp.


Những người bình thường này không thể là đối thủ của Lê Văn Vân, chỉ cần một cú đá cũng khiến người đó bị đá bay ra xa bốn năm mét, nằm trên mặt đất rên la thảm thiết. Lúc này những người còn lại đều sợ hãi không dám tiến lên mà hoảng sợ đứng ngay tại chỗ.


Lê Văn Vân nhìn Vưu Chí, lại một cái tát vung lên.


Hai cái tát đã khiến khuôn mặt Vưu Chí hoàn toàn sưng tấy.


Máu từ mũi và miệng không ngừng trào ra, kèm theo mấy chiếc răng bị gãy phun ra trên mặt


đất.


Anh ta tức giận nhìn Lê Văn Vân quát mắng: “Lê Văn Vân, con mẹ mày, dám đảnh tao hả. Đừng tưởng bố mày là cái loại dễ bắt nạt như Lê Văn Sinh, ông đây sẽ kiện mày đến táng gia bại sản, cho nửa đời sau của mày đều ở trong nhà giam.”


Bốp.


Bốp.


Giọng nói còn chưa dứt, Lê Văn Vân đã lại tát thêm hai cái.


Đây là lần đầu tiên Lê Văn Vân ra tay nặng như vậy với người thường kể từ khi trí nhớ của anh được phục hồi.


Khuôn mặt của Lưu Chí bị đánh cho biến dạng. Đồng thời, trong lòng cũng bị đánh cho vô cùng sợ hãi.


Nhìn thấy bàn tay của Lê Văn Vân lại giơ lên, anh ta vô cùng hoảng sợ.


“Dừng tay”


Đúng lúc này, bên cạnh anh có một tiếng hét lớn vang lên.


Lê Văn Vân quay đầu lại nhìn, phát hiện có mấy nhân viên bảo vệ chạy tới, trên tay cầm mấy cây côn chỉ vào Lê Văn Vân mà quát tháo.


Lê Văn Vân cau mày, buông Vưu Chí ra, dùng một chân ném anh ta xuống đất rồi thản nhiên nói: “Sau này đừng đến quấy rối Trần Phi và người nhà của cô ấy nữa, nếu không mày sẽ không bị nhẹ như vậy đâu.”


Mấy người Vưu Chỉ dẫn đến kia đang thầm chửi thề.


Bây giờ Vưu Chí đã bị đánh biến dạng như kẻ tàn tật rồi mà anh còn nói là nhẹ sao.


Trong đám đông, một người từ tiểu khu lao ra đỡ Vưu Chí lên và nói: "Tổng giám đốc Vưu, anh không sao chứ, tổng giám đốc vưu.”


Trần Phi vội vàng đến bên Lê Văn Vân và nói: “Tài sản trong tiểu khu của chúng tôi là của công ty Vưu Chí. Anh ta làm ở bộ phận quản lý tài sản của nhà họ Vưu”


Trong lòng Lê Văn Vân khẽ dao động, chẳng trách Vưu Chí lại cứ ra vào tiểu khu quấy rồi một cách ngang nhiên và nhiều lần như thế, hóa ra tài sản trong tiểu khu này là của công ty bọn họ.


Vưu Chỉ được người ta dìu, chật vật đứng lên, anh ta phun ra một ngụm máu, trong lòng đang điên tiết.


Lê Văn Vân dám ra tay với anh ta, lúc này anh ta đã thật sự nổi trận lôi đình. Người của công ty đã đến khiến anh ta cảm thấy tự tin hơn.


“Lê Văn Vân, lần này nhất định tao sẽ khiển mày chết, nửa đời sau mày sẽ sống trong nhà giam. Tụi bây, lên xử lý...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK