Nghe hai người nói thế, vợ chồng Lê Cảnh An cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể cất đồ đi. Tào Vân nhìn Lê Văn Vân nói: "Mẹ đi nấu cơm trước, sẽ xong ngay thôi. Hai đứa ngồi nói chuyện chút nhé. Liễu Ngọc, cháu trò chuyện với Tịch Tịch một lát nhé!"
Sau đó Lê Văn Vân lại trở thành người bị bỏ rơi.
Bà ngoại của anh nắm lấy tay Đỗ Tịch Tịch với vẻ hài lòng, những người khác cũng hỏi han ân cần, ví dụ như cô ấy và Lê Văn Vân quen nhau thế nào, họ quen nhau bao lâu rồi, vân vân.
Lê Văn Vân và Đỗ Tịch Tịch đã trao đổi những vấn đề này từ trước để tránh không bị lộ nên Đỗ Tịch Tịch trả lời rất thành thạo.
Nhìn thấy Đỗ Tịch Tịch đối đáp trôi chảy và sự hài lòng của người trong nhà, Lê Văn Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Có lẽ đã đủ ứng phó tạm thời rồi!” Anh nói thầm trong lòng, trong đầu chỉ mong thời gian trôi qua nhanh một chút.
Lê Cảnh An lặng lẽ đi vào phòng bếp, nhìn Tào Vân bận rộn nói: "Chúng ta phải làm sao bây giờ? Đứa nhỏ này tặng quà đắt tiền quá, hại tôi cũng ngại đem quà chúng ta đã chuẩn bị ra tặng con bé."
Đúng thế. Lần đầu tiên con gái người ta đến thăm nhà bạn trai, họ thân là bố mẹ đương nhiên phải chuẩn bị quà gặp mặt. Trước đó hai người cũng đã bỏ ra hơn hai bạn mua một sợi dây chuyền làm quà, còn chuẩn bị sẵn một bao lì xì đỏ nữa!
Nếu là một gia đình bình thường thì món quà này đã đủ nhiều nhưng họ không ngờ Đỗ Tịch Tịch lại tặng một món quà giá trị như vậy!
Chuyện này khiến hai người có hơi lúng túng.
"Xem ra tình cảm của hai đứa nó rất tốt, Tịch Tịch cũng có ý muốn ở bên Lê Văn Vân cả đời. Hay là đưa cho con bé món đồ mà mẹ tôi đã truyền lại cho tôi đi!" Tào Vân suy nghĩ một hồi rồi nói.
"Như vậy không được, món đồ đó chỉ có thể truyền lại khi Văn Vân kết hôn thôi. Bây giờ trong tình cảm của hai đứa nó rất tốt đẹp nhưng nếu lỡ xuất hiện cái gì ngoài ý muốn thì sao?" Lê Cảnh An hỏi.
Sau đó, hai vợ chồng lại bắt đầu xoắn xuýt.
Lúc ăn cơm, cả nhà vô cùng vui vẻ và hòa thuận.
Ăn cơm xong, Tào Dung và bà ngoại của Lê Văn Vân kéo Đỗ Tịch Tịch trò chuyện tiếp, họ rất hài lòng với Đỗ Tịch Tịch.
Lê Văn Vân thấy không còn việc gì đáng ngại nữa thì khẽ thở phào một hơi, sau đó trở về phòng và tìm mảnh Vì Sao Sa Mạc!
Đỗ Tịch Tịch đã giúp anh một việc lớn, vì vậy dĩ nhiên anh sẽ không keo kiệt.
Lê Văn Vân không quá coi trọng tiền bạc, bất kể Vì Sao Sa Mạc này có đắt tiền đến đầu anh. cũng cảm thấy không mấy quan trọng.
Anh vừa xoay người, cửa phòng đã bị đẩy ra, sau đó Đỗ Tịch Tịch thò đầu vào. Lúc thấy Lê Văn Vân thì lè lưỡi tinh nghịch, bước vào phòng rồi đóng cửa lại.
“Thế nào hả? Biểu hiện của tôi có đạt yêu cầu của anh không?” Đỗ Tịch Tịch ngồi xuống giường cười nói.
“Hài lòng hài lòng” Lê Văn Vân cũng cười nói: “Họ thả cô đi rồi sao?”
“Ừ.” Đỗ Tịch Tịch gật đầu nói: “Nhắc tới mới nhớ, anh định cảm ơn tôi thế nào đây?”
Lê Văn Vân cười nói: “Tôi đã chuẩn bị quà cho cô rồi đây này."
Sau đó, Lê Văn Vân đưa chiếc hộp trên tay cho cô ấy.
“Có quà thật à?” Đỗ Tịch Tịch kinh ngạc, sau đó bước tới nhận chiếc hộp trong tay anh.
Ngay sau đó, cô ấy mở hộp.
Khoảnh khắc tiếp theo, khi nhìn thấy chiếc vòng cổ sáng lấp lánh trong hộp thì Đỗ Tịch Tịch sửng sốt một chút, hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Vì Sao Sa Mạc?"
“Cô biết nó à?” Lê Văn Vân ngạc nhiên hỏi.
“Tôi đã từng thấy trên TV” Đỗ Tịch Tịch đáp: “Tôi nghe chị nói nó đã bị chủ tịch Lôi - Lôi Bân
mua trên phiên đấu giá rồi mà?”
“Ừ, chủ tịch Lôi đã tặng lại cho tôi.” Lê Văn Vân nói: “Cô thích nó không?”
Đỗ Tịch Tịch lại ngớ người lần nữa, cô ấy nhìn Lê Văn Vân hồi lâu mới kinh ngạc hỏi: "Ý anh là... anh muốn đưa cái này cho tôi sao?"