Mục lục
Hán Hương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị sét quay cháy cũng có cái lợi của đó, đó là nhiệt độ cao, thêm vào toàn thân đen xì, khá hấp thụ nhiệt, một con rắn dài tới cả mét sau khi thăm dò vài lần, thấy Vân Lang không nhúc nhích nó liền lười biếng cuộn tròn trên mặt tắm nắng.

Vì vậy về sau Vân Lang rất sợ rắn, nhất là bị rắn quấn lên cổ, cảm giác đó chỉ nghĩ tới khiến y phát cuồng.

Trước khi bị con rắn che mặt tới chết ngạt, Vân Lang há miệng ngoạm một cái thật mạnh, xuyên qua cả lớp da nhơm nhớp kinh tởm của nó, máu rắn tanh nhưng mát lạnh xoa dịu cái cổ khát khô, thứ này sẽ bổ xung cho mình rất nhiều năng lượng. Vì thế kệ cho nó điên cuồng giãy dụa, Vân Lang quyết không buông, ra sức hút máu cho tới khi con súc sinh mềm oặt trên cổ y. Thịt rắn bổ xung cho Vân Lang ít protein, giúp y lại sống qua một đêm nữa.

Hi vọng luôn xuất hiện vào sáng hôm sau, đó là lời bà Vân nói, mỗi khi Vân Lang thất vọng thoái chí, bà luôn an ủi y như vậy.

Lời bà nói luôn đúng, bị sét đánh giúp Vân Lang nhiều lắm, mùi cháy trên người giúp y rất nhiều, hai đêm vừa rồi không có con muỗi nào tới chiếu cố.

Khi ánh ban mai đầu tiên chiếu xuống làm Vân Lang chói mắt thức dậy, việc đầu tiên y làm là thử cử động chân tay, vẫn không được, không có sự tiến triển nào, y vẫn cảm nhận được sự tồn tại của thân thể, nhắm mắt lắng nghe thấy máu chảy toàn thân, vậy mà không sao cử động được, không phải gãy xương, y từng gãy xương rồi nên biết, cảm giác này tựa như bị cuốn trong cái chăn bông chặt làm không sao cử động được, giống con tằm nằm trong kén, đúng là thế.

Ý định kiếm vài củ tam thất dại tẩm bổ bị phá sản.

Đàn sói hôm qua bỏ đi lại tới, trong đó có một con sói lông trắng muốt đẹp đẽ, nó cao lớn, uy phong, hàng vú chảy sệ dưới bụng, vừa đỏ vừa căng, xem ra đây là con sói cái đang nuôi con non.

Vân Lang không sợ nó, ít nhất bây giờ không sợ, hôm qua khi bị con sói ngửi ngửi, y suýt đái ra quần, song bọn chúng có vẻ không hứng thú với thịt cháy đen.

“ Lại đây, lại đây nào ...”

Thầm dụ khị trong đầu, Vân Lang hi vọng con sói trắng kia giống con rắn ngu xuẩn hôm qua tới nằm trên mặt y, để y có cơ hội bú tạm vài ngùm sữa sói, con rắn bị y uống cạn máu chỉ giúp y giải khát nhất thời thôi, chưa đủ giúp y khôi phục sức lực.

Hiển nhiên đó là hi vọng xa vời, Vân Lang đợi một tiếng mà con sói cái chẳng hề có ý tới gần, ngược lại còn nấp trong bụi cỏ hao cách đó không xa.

Ra là vậy, Vân Lang hiểu sao chúng không chén mình rồi, ở cái nơi con mồi ê hề thế này, bọn chúng không thèm ăn thứ cháy xém lai lịch không rõ ràng, chúng để mình lại làm mồi nhử đây mà.

Dù sao không có sức phản kháng, Vân Lang cam chịu số mệnh bị lợi dụng, mở mắt nhìn một ngày buồn chán từ từ trôi qua, đến khi mặt trời ngả về phía tây, đàn lợn lòi mang theo tấm thân đầy bùn kêu ụt ịt từ trong rừng đi ra, tới gần y.

“ Ra chỗ khác, đi đi, chỗ kia còn nhiều, chỗ này của tao.”

Những lời chửi bới trong đầu Vân Lang chẳng ngăn được con lợn lòi to tướng chột một mắt, toàn thân thương tích dùng mõm dũi đất, nó bới tam thất lên, đám con theo sau đít cứ việc ăn.

Tình cờ một củ tam thất bị con lợn lòi bới lên lăn tới gần Vân Lang.

A, đây rất có thể là con mồi mà đàn sói chờ đợi, vừa mới nghĩ tới đó thì một bóng trắng lướt qua mắt Vân Lang, con sói cái ra tay rồi.

Bị chân sói dẫm lên một cái, Vân Lang đau như dao cắt, chỉ nghe thấy tiếng lợn kêu thê lương, tầm nhìn bị cỏ che khuất không thấy, đàn sói thì liên tục vọt qua người y, giống như đội kỵ binh phát động tấn công.

“ Tránh ra, tránh ra chỗ khác mà đánh nhau … lũ điên kia, ra chỗ khác.”

Con lợn rừng lớn kia cõng trên lưng một con sói gạt cỏ hao hùng dũng xông ra, dùng răng nanh húc lưng một con sói khác, sau đó nhân lúc con sói chưa kịp dậy thì cái móng nặng nề đạp gãy cổ. Nó lồng lộn xoay vòng tại chỗ, hất con sói trên lưng đi, mặc dù cổ bị xé một miếng thịt to bằng bàn tay, nó vẫn uy phong đối đầu với sói mẹ.

Ba con lợn rừng nhỏ sọc trắng như xe tăng dẫm qua mặt, qua người Vân Lang, theo sát người cha dũng mãnh của chúng.

Chảy máu rồi, ôi cái lũ khốn đó, chúng mày nhớ lấy, chỗ bị lợn rừng dẫm phải đang chảy máu, ngước mắt lên nhìn thấy con báo đốm với đôi mắt xanh lét giống kẻ mưu mô âm thầm theo dõi tình hình cuộc chiến.

Vân Lang cố hết sức né tránh ánh mắt âm hiểm của con báo, thực tế là con báo chẳng thèm chú ý tới y, khi sói mẹ và lợn rừng kịch chiến long trời lở đất, nó lặng lẽ nhảy khỏi cành cây, bộ móng bén nhọn bung ra giữa không trung. Vân Lang mở mắt nhìn cái móng vuốt sắc bén đó đâm vào sống lưng dầy của con lợn rừng, con lợn rằng đang hùng hục xung phong ngã xuống, cổ bị ngoạm một phát, mùi máu tanh nồng nặc.

Con lợn lớn rừng gục rồi, đám khác kêu thét bỏ chạy tứ tán không còn tinh thần chiến đấu nữa, sói mẹ chỉ một cái vọt người đã có ngay con mồi tuyệt vọng khác, nó căm tức gườm gườm nhìn báo đốm rồi tha mồi rời chiến trường.

Máu tươi phọt lên, con báo đốm đã xé toạc cổ họng của con lợn rừng, mồm vẫn ngậm miếng thịt đỏ hỏn, dùng đôi mắt tăm tối dễ sợ của mình quét quanh, hai con sói xám còn lưu luyến con mồi lớn rẽ bụi cỏ truy đuổi con mồi nhỏ trước khi quá muộn.

Cảnh tượng máu me làm Vân Lang khiếp vía, y cố gắng nín thở để giảm sự chú ý tới mức thấp nhất có thể, cầu mong đám dã thú vẫn bỏ qua mình giống như hôm qua.

Con lợn rừng to lắm, to hơn con báo nhiều, hành động muốn tha con mồi lên cây của con báo rõ ràng chỉ uổng công vô ích, nó thử mấy lần đều không thành, có vẻ như nóng ruột lắm.

Vân Lang tâm ta nào mà để ý con báo làm gì, bị lợn rừng dẫm lên cũng có cái lợi, ít nhất cái củ tam thất kia bị dẫm phải, rơi xuống người y càng gần, y cố gắng hết mức cử động cái đầu, vươn cổ ra ngoạm lấy củ tam thất.

Cả con báo và Vân Lang đều cực kỳ nỗ lực, khác biệt ở chỗ, một bên thành công, một bên thất bại, Vân Lang cắn được rễ tam thất rồi, kéo lại gần, há to miệng ngoạm.

Cứng đờ, đắng nghét!

Có thứ bỏ bụng là tốt rồi, cuộc sống cô nhi vất vả từ bé dạy như thế, Vân Lang nhai thật kỹ, thật nát rồi gian nan nuốt qua cổ họng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK