Kiếm xuất như điện xẹt, thậm chí cái đầu lâu Ngô Đồng vẫn đang mỉm cười, bốn xung quanh chết lặng, không ai dám nói một lời. Giày của Hoắc Quang dính ít máu văng ra, nhíu mày nói:” Lau sạch đi.” Thủ lĩnh di dân rùng mình một cái rồi ngồi xuống, dùng ống tay áo lau sạch mau, sau đó khom người đi lùi ngược lại như lão phó đợi nghe lệnh chủ nhân. Di dân cúi đầu né tránh ánh mắt của Hoắc Quang. “ Về đi, xây dựng nhà của các ngươi, trước khi mùa đông...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.