Ánh trăng chiếu lên mặt Vân Lang, hàm răng hắn còn trắng hơn Vương Ôn Thư, như đang sáng bóng lên. Vương Ôn Thư đột nhiên chắp tay một cái lên tiếng:” Mỗ chỉ là ưng khuyển của bệ hạ thôi.” Vân Lang cau mày:” Ngươi muốn làm gì cũng được, ta không quản, nhưng đừng để liên lụy quá lớn.” “ Vệ thị không đổ, Lưu Cư cũng không đổ, bọn họ là một thể.” Vương Ôn Thư nói lời này chú ý phản ứng của Vân Lang: “ Cứ để thời gian dần dần ăn mòn, chúng ta...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.