Vân Lang hơi giật mình quay đầu lại, tiểu binh thì đã vội vàng dìu lão binh kia đi, y không vì người ta nghe được mình nói chuyện mà luống cuống, thậm chí còn nhíu mày:” Ông chúa đâu cần dọa người ta như thế?” Lưu Lang bỏ khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp vô song, nhưng nhợt nhạt như xác chết:” Ông ta không biết gì đâu, hỏi ta là được.” Vân Lang vội đi tới một bước, quan sát kỹ hơn:” Ông chúa bị thương nặng rồi, dùng nước rửa vết thương chỉ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.