Địch Sơn nghe Lưu Cư oán trách hoàng đế thì thất kinh, rối rít nói:” Điện hạ ... Cẩn thận lời nói!” Lưu Cư xua tay, không coi ra gì, hắn đang đầy một bụng oán hận, nếu không phát tiết, hắn không chịu nổi:” Chỉ có khanh và Quách Giải ở đây, nếu cả hai người không tin được thì cô còn có thể tin ai?” “ Cô luôn cố sức thể hiện cho phụ hoàng thấy mình xuất sắc ưu tú hơn người, không biết rằng cô càng thông tuệ, càng được lòng người, phụ hoàng càng ghét....
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.