Vân Lang và Tào Tương được một đám hoạn quan đưa ra khỏi Trường Lạc cung. Đứng ngoài không nhìn thấy cái mặt âm u của Lưu Triệt nữa, chỉ có vầng mặt trời chói mặt, Vân Lang mới mồ hôi đầm đìa, bước xuống bậc thềm cao còn suýt trượt chân ngã lộn cổ. Tào Tương giữ tay Vân Lang, nghiến răng ken két:” Gia gia tưởng ngươi không biết sợ nữa chứ! Con mẹ nó, ngươi làm ta sợ chết khiếp, sao không chửi vài câu nữa đi cho hả hê?” “ Ta không phải tên ngốc làm...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.