Ngoài trời mưa lớn chưa dừng, Vân Lang đã thấy mình sắp chết cóng rồi, nước mưa liên tục đánh lên người, thân thể không kịp chế tạo nhiều nhiệt lượng như thế. Rất nhiều người đã ngất, đầu cúi gục mặc mưa chảy qua. Vân Lang bắt mạch của bản thân, cảm giác còn chịu được nửa canh giờ, vượt qua thời gian đó, không cần Lưu Triệt ra tay, mình cũng toi. Còn Tào Tương sợ không chịu nổi lâu hơn nữa rồi, cho dù hắn vẫn quay sang mỉm cười, Vân Lang rất lo. Chợt có một...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.