Chiến trường cách vương trướng không xa, Quân Thần Thiền Vu thần chí còn tỉnh táo nhưng đã không nói được ra lời nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn trần lều, tai nghe tiếng ngựa hí tiếng la hét không ngớt. Lưu Lăng phủ phục bên cạnh khóc không thôi:” Thiền Vu, người phải mau chóng khỏe lại đi, nhi tử và đệ đệ ngài đang đánh nhau dữ lắm, thiếp rất sợ họ đánh vào đây ...” Thiền Vu ho khù khụ, hồi lâu mới ngừng lại, hai mắt trợn trừng trừng nhìn võ sĩ thụ vệ bên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.