Vân Lang chẳng để ý tới lời mỉa mai của Đổng Trọng Thư, lấy trong túi ra một nắm đỗ rang, đứa bên mép con hươu, nó ăn vào lại nhổ ra, chỉ biết thở dài:” Nó không còn sức để ăn nữa rồi.” Nói rồi đi theo Đổng Trọng Thư, con hươu ở sau lưng kêu khe khẽ, như muốn Vân Lang ở bên cạnh mình thêm một lúc nữa. Đổng Trọng Thư dừng chân, giọng có chút trào phúng:” Sao ngươi không ở cạnh con hươu mà an ủi nó, đi theo lão phu làm gì?” Vân Lang...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.