Hoắc Quang chạy khỏi chỗ Tư Mã Thiên, biết sư phụ cố tính muốn đưa mình tới đó, dùng miệng người khác dạy bảo mình, hắn biết hai vị tiên sinh nói có đạo lý, nhưng hắn càng tin bản thân, dù thế nào không khỏi bị những lời nói đó dày vò. Mỗi lúc khó chịu, ấm ức, cảm giác bị toàn thiên hạ hiểu lầm, lúc như thế chỉ có một người có thể giúp được. Vân Âm đứng ở lầu gác trên cao, không ngừng vẫy khăn tay màu xanh, Hoắc quang chỉ nhìn một cái là...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.