Trác Cơ như chẳng nghe thấy Bình Tẩu nói gì, lúc này nàng chỉ lo sợ mất đứa con trong lòng, lo cho tương lai của nó, chuyện khác đều là thứ yếu. Bình Tẩu buông một tiếng thở dài:” Đây là đứa bé có phúc, Đại nữ, có gì đáng lo chứ, bao nhiêu công lao Vân Lang lập được, đều do nó hưởng rồi, mới ê a học nói đã là là ông chúa. Dù là khuê nữ nhà vương hầu cũng không phong được phong ông chúa nhanh như thế đâu.” “ Vân Lang không phải cha...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.