Mục lục
Hán Hương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Tấn Vân thị là cao môn đại tộc, chủ ta làm sao có thể dùng tiện nghiệp khinh bạc thiếu niên anh hùng?” Bình Tẩu chớp mắt đã quay trở lại làm lão giả hiền hòa như lúc đầu mới gặp:

Vân Lang vẫn lắc đầu:” Thường nghe nói Thục đạo khó đi, khó tựa lên trời, ra vào một lần không dễ. Tiểu tử chẳng phải là ngại khổ ngại khó, mà là sợ lỡ cái ước hẹn một năm kia, tiên sinh xin thứ không thể nghe được.”

Bình Tẩu cười ha hả: “ Có gì khó đâu, Trác thị ta sản nghiệp phân bố khắp Đại Hán, cho dù xa tới tận Ngô Việt cũng có cửa hiệu, đừng nói tới đất yếu hại như kinh sư. Thiếu niên lang không muốn lỡ hẹn, chính là hành động cao phong lượng tiết, lão phu há có thể để ngươi hỏng hết anh danh?”

Vân Lang thở phào: “ Nếu đã thế nhờ tiên sinh dẫn tiến Vân Lang, sau này không dám quên đại ân.”

Bình Tẩu vuốt râu: “ Có gì khó, Đại nữ Trác thị ở đây, hãy để lão phu đi nói cho.”

Vân Lang nhảy xuống xe trước, đỡ Bình Tẩu xuống, tiễn ông ta đi về phía chiếc xe ngựa lớn nhất được kéo bởi ngựa trắng, miệng cười quỷ dị, hai tay chắp sau lưng, lưng ưỡn thẳng, bày tư thế phong độ nhất, đợi trưởng nữ Trác gia tới.

“ Tiên sinh nói người ấy chính là thiếu niên lang đã đẩu đả với ngoại sinh của phủ Đại tướng quân sao?” Trác Cơ kinh ngạc vô cùng, người mà phủ Đại tướng quân tìm kiếm khắp nơi lại bị mình nhặt ở bên đường:

Bình Tẩu tích cực nói: “ Nếu như chỉ vẻn vẹn thế thôi thì đâu có gì đáng để lão phu phải đích thân tiến cử chứ, phủ ta cao thủ tuyệt định bắt hổ giết sói nhiều không kể siết, dù chiêu mộ y, cũng chỉ làm hộ viện thôi, đâu đáng lão phu đích thân động can qua nói thay y. Người này thân mang bảo vật mà lại không biết, nên lão phu mới coi trọng y, đồng thời mong Trác Cơ trả y thù lao phong hậu mà giữ lấy, sau này ắt dùng tới.”

“ Bảo vật gì?” Trác Cơ hơi nhướng mày đẹp tò mò hỏi, có thể khiến người thấy nhiều biết rộng như Bình Tẩu xưng là bảo vật thì ắt bất phàm:

“ Huyết sâm!”

“ Ấy là thứ gì?”

“ Lão phu không biết.”

“ Hả?”

“ Trác Cơ chớ vội, lão phu sở dĩ xác định vật đó là bảo bối vì tin vào nhãn quang của Trường Bình công chúa, ngay cả công chúa cũng coi trọng vật ấy phái người đi tìm kiếm, mà Diêm thiết lệnh nay đã không thể ngăn cản, một khi Trác thị ta dừng luyện sắt, phải sớm tìm đường phát tài khác, mới có thể duy trì thế bất bại, huyết sâm không nên bỏ qua .” Sống tới thành tinh như Bình Tẩu, đâu vì tài năng mà Vân Lang thể hiện ra động lòng dễ vậy, cái ông ta nhìn vào chính là thực lợi:

Vân Lang nào biết chuyện ấy, vẫn đang đứng tạo dáng, dưới ánh tịch dương, bóng xiên xiên, thành tiêu điểm của vô số phó phụ thị nữ, y phong độ mỉm cười với họ, chỉ là ưỡn thẳng lưng lên mãi cũng thấy chán, liền tới bên sông, ngồi trên tấm bia đá đã đổ, nhìn Vị Thủy chảy cuồn cuộn.

Người thời đại này phổ biến là thấp, cao mét bảy thôi đã được coi là hùng tráng, Vân Lang chỉ qua một năm ăn thịt rừng uống sữa tươi, đánh nhau với Đại Vương nên lớn nhanh như thổi, không thua kém gì người trưởng thành thời này, thêm vào tay vượn lưng ong, khuôn mặt đẹp đẽ, cực kỳ có vốn liếng thu hút nữ tử.

“ Người này kiệt ngạo khó thuần, Trác Cơ nên lãnh đạm với y một chút, tránh y thấy chủ nhân dễ ức hiếp.”

Trác Cơ nhìn qua màn sa, thấy nữ tử trong đội xe đều si dại nhìn Vân Lang, huống hồ dễ khiến người ta liên tưởng tới nam nhân ở nam phong quán, liền có ý không thích:” Người này quá đẹp đẽ, e là không hay đâu.”

Bình Tẩu tức thì nghiêm mặt lại, trịnh trọng nói:” Trác Cơ nếu chỉ vì không vừa mắt mà làm hỏng chuyện lớn, không phải việc làm trí giả.”

Địa vị của Bình Tẩu trong Trác thị rất cao, dù Trác Cơ cũng phải lễ kính, thấy ông ta nổi giận, liền nhún mình thi lễ:” Trác Cơ biết sai, xin tiên sinh chớ giận.”

Bình Tẩu buông tiếng thở dài:” Trác Cơ có biết vì sao ngươi có mấy chục huynh đệ, lão phu chỉ thân cậu với sương phụ như ngươi không?”

“ Là phúc phận của Trác Cơ.”

“ Ngươi lớn lên trước mắt ta, ngươi và đám huynh đệ còn là do lão phu dạy vỡ lòng, bởi thế tính tình các ngươi thế nào, lão phu đều rõ. Ngươi thủa nhỏ thông tuệ vô cùng, đọc một biết mười, đáng tiếc không phải thân nam nhi, học nghiệp bị hữu hạn, nếu không nam tử thiên hạ mấy ai so được? Nay ngươi còn có phụ thân thương xót, một khi ông ấy qua đời, rơi vào tay đám huynh đệ kia, mấy năm qua ngươi vất vả vì Trác thị e bị đuổi đi với hai bàn tay trắng thôi, lão phu tuổi cũng đã cao, cùng lắm vất vả vì Trác gia năm năm nữa là cùng, năm năm sau ta ngậm cười suối vàng ngươi dựa vào ai?”

Bình Tẩu dùng giọng điệu trưởng bối răn dạy, ông có tư cách này:” Người tên Vân Lang đó, coi trọng lời hứa, có phong phạm cổ nhân, lại thông minh cơ trí còn tiến thủ mạnh mẽ, không ngại tranh đấu, nay y gặp lúc sa cơ gian nan, nếu Trác Cơ thi ân, ắt đem lòng cảm kích mà phụng sự.”

“ Huyết sâm là một, Vân Lang là hai, cái đầu nếu khéo lợi dụng sẽ giữ được gia nghiệp, cái thứ hai nếu thu làm tâm phúc, có thể giữ được bình an, đó mới là điều lão phu coi trọng y,”

Vân Lang ở ngoài đợi rất lâu, mục đích ngay từ đầu của y là gây chú ý với chủ nhân đội xe này, song đợi mãi không thấy người ta tới chiêu mộ, lòng không cao hứng, lại vừa vặn thấy thị nữ bê một hay thức ăn đầy đi qua, bụng đang đói, thuận tay bẻ ngoéo lấy cái cổ gà, ngoạm một miếng to vào phần ức trong tiếng hét kinh hãi của thị nữ.

“ Đó là một kẻ thô tục.” Trác Cơ không vui:

Bình Tẩu nhìn Vân Lang ngang nhiên ăn thịt gà thì cười vui vẻ:” Đó là con hổ non kiêu ngạo, y biểu thị sự bất mãn đó.”

“ Tiên sinh mới gặp người này chưa được nửa buổi lại coi trọng y như thế, có khinh suất quá không? Vả lại Trường Khanh đang vì chuyện của ta mà vất vả bôn ba, với tài chí của chàng, ắt không lâu nữa sẽ có kết quả, sao phải tin người lạ.” Trác Cơ nhắc tới nam nhân tên Trường Khanh kia thì vẻ mặt trở nên ôn nhu vô hạn:

Bình Tẩu nghiêm mặt nói:” Trác Cơ, lão phu xuất thân Âm Dương gia, xưa nay lấy bình hành âm dương ngũ hành mà kiêu ngạo, phụ thân ngươi sở dĩ trọng ta, kính ta, chính vì hai mắt lão phu chưa từng nhìn sai người. Người này tới từ phương đông, tính mộc ấm áp, lại có hỏa ẩn bên trong, nếu là trong mộc sinh hỏa, ắt là thế lửa cháy đồng hoang đó, tương lai không thể hạn định đâu. Gặp nhân tài như vậy không tìm cách giữ lấy, không phải khôn ngoan.”

Trác Cơ thấy Bình Tẩu đã nói thế, nhún mình thi lễ:” Nếu thế Trác Cơ liền tới chiêu lãm.”

Một con gà béo được Vân Lang nhoằng cái nuốt vào trong bụng, ăn uống có thể thô lỗ, nhưng ăn xong rửa sạch tay thì không thể qua loa, cần làm sạch triệt để.

Vừa rửa tay dưới sông, vừa nhìn nữ tử che mặt đi tới, mỉm cười, xem ra mình xin việc thành công rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK