Mùa đông Quan Trung trời ẩm thấp lạnh lẽo, gió không lớn nhưng mang theo cái lạnh xuyên thủng da thịt. Áo choàng để quên trên xe rồi, Hoắc Quang cũng kệ, mặc mỗi áo đơn, đi trong gió lạnh lấy sáo ra vừa đi vừa thổi, một khúc bi thương chưa thổi hết, người đã lạnh như băng. Một cái xe ngựa đi qua, chiếc áo choàng lông màu trắng rơi lên người, Hoắc Quang không quay lại cũng biết của ai, cảm thụ hương thơm quen thuộc, đỏ mắt nhìn lên. Xe ngựa dừng cách đó năm thước,...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.