Tiếng khóc của Tiểu Trùng làm cả nhà ngừng ăn nhìn sang. “ Ngươi là Trử Lang phải không?” Vân Lang xoa đầu Đại Vương vỗ về, kỳ thực nó cũng chưa quen ở cạnh nhiều người như thế, thái độ của nó với con người xưa nay không hữu hảo, nhìn cái móng nhọn hoắt thò ra của nó là thấy, nó đang cảnh giác đề phòng cao độ, phải dỗ dành một lúc cái móng mới thu lại trong đệm thịt. Vân Lang chỉ đứa bé lớn nhất: “ Lại đây nào.” Trử Lang đứng dậy, rụt rè...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.