Vân Lang quay đầu lại thấy Đông Phương Sóc ngồi sau lưng mình, vừa uống trà, vừa uống rượu, rất nhàn nhã, lắc đầu:” Đó không phải chuyện tiên sinh cần quan tâm đâu, không tốt cho tiền đồ.” “ Đó là bản tính của ta, từ khi đi học tới giờ, ngày đêm khổ học, không dám có chút lơi lỏng nào, sợ cô phụ kỳ vọng của huynh tẩu. Học đầy một bụng học vấn, không thấy đám ruồi nhặng xu nịnh nắm quyền bính mà đau lòng cho sinh dân thiên hạ.” Lúc này sơn quỷ vì...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.