“ Không thể, thiên thu tiết năm sau ngài còn phải múa cho bệ hạ xem.” Hà Sầu Hữu với nụ cười như nắng sớm từ ngoài đi vào, nhìn tấm viển Thiệp An hầu, hài lòng lắm:” Không tệ, không tệ, tấm biển này treo ở đây rất uy phong.” Vu Đan hơi giật mình, nhanh chóng nặn ra một nụ cười, chắp tay một cái:” Nhất thời thất thố.” “ Không sao, phàm là đại trượng phu, ai chịu được vũ nhục, phát tiết một chút là bình thường, lão phu hiểu.” Hà Sầu Hữu tỏ ra thông...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.