Không làm sao hiểu nổi, một thiếu niên anh tuấn vậy mà chưa tới một năm cứ như quả bóng bị thổi căng, thành tròn trùng trục, làm Vân Lang xưa nay tự hào môn hạ vô sửu nam vô cùng phẫn nộ. “ Đệ tử cũng hết cách ...” Trương An Thế chui đầu vào góc tường đợi roi của tiên sinh trút xuống, miệng kêu gào tuyệt vọng: Vân Lang không đánh mà hầm hầm ngồi xuống ghế, cầm roi chỉ mặt hắn:” Nói, cho ta một lý do, miễn cho ngươi nói không dạy đã phạt, nếu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.